sơ tâm chưa dứt

Truyện Sơ Huân Tâm Ý - Chương 28 với tiêu đề 'Sự nghi ngờ ám ảnh' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; Truyện Hot; Phía sau lưng Y Thanh Vũ bốc hơi lạnh, dứt khoát không bắt chuyện gì nữa, chạy thẳng ra hậu viện tìm người. Cảnh Dật từ từ quay sang Trình tự, thủ tục thực hiện. Trong thời hạn 3 ngày làm việc kể từ ngày bị chấm dứt hưởng trợ cấp thất nghiệp, người lao động phải thông báo với trung tâm dịch vụ việc làm nơi đang hưởng trợ cấp thất nghiệp và đính kèm theo giấy tờ có liên quan đến việc Lúc tâm trạng không tốt mình đi tản bộ. 1) 화나다/ 많이 먹다 giận/ ăn thật nhiều 2) 답답하다/ 친구에게 이야기하다. bực bội / nói chuyện với bạn bè 3) 밤에 잠이 안 오다/ 조용한 음악을 듣다 khó ngủ, không ngủ được vào ban đêm/ nghe nhạc nhẹ 2. 여러분의 기분을 친구와 이야기해 보세요. Hãy nói chuyện với bạn về tâm trạng của các bạn. 언제 행복해요? Hạnh phúc khi nào? 언제 외로워요? Cô đơn khi nào? 언제 슬퍼요? Khoảng 12 tháng, em bé của bạn có thể có dấu hiệu sẵn sàng bỏ chỉ một giấc ngủ ngắn giữa trưa (mặc dù đối với hầu hết trẻ sơ sinh, điều đó xảy ra vào khoảng 14 đến 16 tháng). Hơn nữa, trẻ sơ sinh từ 6 tháng tuổi trở lên hoàn toàn có khả năng ngủ suốt đêm. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều thứ có thể làm gián đoạn thời gian. 1.4 Cách trị gàu với dầu dừa. Dầu dừa. Không chỉ có tác dụng diệt nấm, dầu dừa còn có khả năng dưỡng ẩm cho tóc. Do đó, bạn sẽ không phải tóc mình bị xơ và khô sau khi gội sạch gàu. Trước khi tắm, mọi người nên bỏ ra từ 5 đến 6 phút để xoa nhẹ dầu dừa lên mematikan keran air jika tidak dipakai haknya adalah. Một bóng hình lướt nhanh trong cánh rừng. Thiếu nữ đi đã lâu trong rừng bỗng chợt dừng lại trước một bụi cỏ nghe ngóng động tĩnh phía trước. Một lúc sau khi không còn nghe thấy âm thanh nào nữa thì đại tiểu thư của tiêu cục Trung Viễn Triệu Kiến Lung mới lộ ra nụ Kiến Lung nhẹ nhàng đi ra thì nhìn thấy nai đốm hoa bị trúng tên trên cổ không còn vùng vẫy được nữa. Điều kỳ lạ là trên đầu của nai nhỏ còn bị găm một đoản kiếm, có vẻ như vết đao này đã làm nai con chết ngay lập tức. Lúc nãy nàng nhìn thấy rõ mũi tên của mình lúc bắn trúng thì trên đầu con nai nhỏ vốn không hề có thứ gì khác, tức là nói xung quanh đây còn có ai đó mặt của Triệu Kiến Lung bắt đầu nghiêm lại, nàng đứng lên và tìm xung quanh, thấy không hề có động tĩnh gì cả. Nhưng mà mùi máu rất tanh nồng, lúc quỳ trên mặt đất nàng vốn đã phát hiện ra rồi, tuy nhiên lúc nãy cứ ngỡ là do máu ở vết thương của con nai nhỏ. Một người có thể ra tay nhanh nhân lúc con nai nhỏ chạy trốn như vậy chắc là đang bị thương và ẩn nấp đâu Kiến Lung rút thanh kiếm dài của mình ra, vừa đi vừa vạch đám cỏ dày trước mặt tiến gần hơn tới nơi có mùi máu tanh nồng đó. Quả nhiên không sai, có một người áo đen đang nằm bất động trên đám được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn mặt đất bị máu phủ kín, từ vết máu có thể phán đoán được người áo đen đến từ một hướng khác. Lúc này hơi thở của hắn yếu đến mức không còn cảm nhận được, khi nãy có thể cho con nai nhỏ 1 đao chí mạng có thể thấy người này không đơn giản. Cũng không chắc rằng đây có phải là một cái bẫy hay không nên Triệu Kiến Lung vẫn chưa vội hành mặt của người áo đen dính đầy máu, có lẽ trong lúc chạy còn bị dính một lớp máu, tóm lại không thể nhìn ra bộ dáng trước đây của Kiến Lung nhìn thấy lông mi của hắn động đậy, sau đó mở mắt ra làm cho nàng hơi căng thẳng.“Ngươi là ai?” Nàng cất tiếng hỏi. Nghe thấy âm thanh của nàng, hắn có chút ngơ ngác nhìn qua. Ngay khoảnh khắc đó Triệu Kiến Lung không thể nào hình dung ánh mắt của người này, tâm tình rất khó chịu. Ánh mắt của hắn rất phức tạp, có ngạc nhiên, có thâm tình, và còn nhiều hơn đó chính là sự tuyệt vọng. Cũng chỉ là tình cờ, hắn vì sao lại lộ ra sự đau khổ như vậy chứ?Người áo đen không hề trả lời câu hỏi của nàng, ngay lúc nàng tưởng rằng vì bị thương quá nặng nên không thể trả lời được thì hắn cất tiếng nói “Đừng cứu ta….”, nói xong thì hắn lập tức hôn Kiến Lung có chút nghi ngờ bản thân có phải đã nghe nhầm rồi không, rơi vào tình huống này còn không muốn nàng cứu, có phải hắn nghĩ nàng là người xấu? Nàng không rõ vừa nãy, trong câu nói yếu ớt của hắn có mang theo ngữ điệu lạnh lùng cứ như là thực sự không muốn ai Kiến Lung quá đỗi kinh ngạc đến nỗi có người đến gần sau lưng cô mới phát hiện ra. “Đại tiểu thư, con nai ở bên kia mà tiểu thư ở đây làm gì vậy?”Người đến là nha hoàn Đơn Chính của tiêu cục, là người hôm nay đi săn cùng huynh trưởng Triệu Thanh Chuẩn. Đơn Chính nhìn theo ánh mắt của cô thì nhìn thấy người áo đen nằm dưới đất liền kêu lên “Đại tiểu thư, có chuyện gì xảy ra với người này vậy?”.“Ta cũng vừa mới đến”, Triệu Kiến Lung vòng tay trước ngực và tránh ra khỏi chỗ Chính biết một chút võ công, nhưng dù sao cũng là người trong giang hồ nên không chút sợ sệt, Triệu Kiến Lung vừa “A” lên một tiếng đã thấy nha hoàn lục soát khắp người của người áo đen rồi. Đơn Chính đứng lên đưa ra tấm khăn tay đã dính đầy máu nói “Không tìm được gì cả.”“Tiểu Chính, người này lai lịch không rõ không nên đến gần hắn như vậy, cẩn thận có bẫy.” “Vậy phải làm sao đây đại tiểu thư?”“Ta cũng rất hoang mang.” Nhìn thấy chết mà không cứu không phải là điều mà nữ nhi giang hồ làm, nhưng cứu người không rõ lai lịch có thể sẽ rước họa vào thân, còn người áo đen này cũng rất kì quái làm cho nàng càng thêm khó xử.“Vậy ngươi đi gọi đại thiếu gia đến đây.”Sau khi Triệu Thanh Chuẩn đến thì quyết định không cứu, lí do là loại người này không thể cứu, hơn nữa người này nhiều nhất cũng không sống được bao lâu, cứu cũng vô Kiến Lung không có ý kiến gì nhưng lại động lòng trắc ẩn nên đã điểm vào huyệt ngừng chảy máu của hắn rồi cùng huynh trưởng quay muội họ đến rừng Ngọc Hồ cách thành Giang Ninh khá xa, đường về cưỡi ngựa mất nửa ngày, chuyện lại xảy ra vào ban đêm nên quyết định ở lại. Rừng Ngọc Hồ diện tích rộng lớn, trong núi sâu lại có nhiều thứ để săn nên có rất nhiều nhà dành cho thợ đi săn, ba người ở là nhà gỗ nhỏ nơi mà thợ săn xây nên. Mỗi lần ở đây thì để lại chút vật săn bắn hoặc ngân lượng là được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn lửa lên rồi bắt đầu nướng con nai nhỏ đã được rửa sạch sẽ, mùi nai nướng thơm lừng kết hợp với vò rượu đem theo thì còn gì bằng nữa. Triệu Kiến Lung bắt đầu đấu võ mồm với người huynh trưởng lớn hơn nàng hai tuổi, là so ai săn bắn được nhiều hơn, hay là so võ công ai có tiến bộ,…Đêm đã khuya nhưng Triệu Kiến Lung vẫn không thể chợp mắt được. Cuối cùng nhảy xuống giường. Huynh trưởng uống rượu đến bất tỉnh nhân sự nằm bò trên bàn ngủ, Đơn Chính cũng không có tâm sự gì nên ngủ cũng rất thổi một hơi thắp sáng đèn dầu lên và đi về phía lúc sáng gặp người áo đen. Có lẽ lúc rời đi còn nhìn lại của nàng thì nàng đã biết trong lòng không bỏ xuống được rồi. Cho dù huynh ấy lai lịch không rõ nàng cũng không biết tại sao lại muốn áo đen quả nhiên còn nằm ở nơi đó, dấu vết bên cạnh vẫn không có dấu hiệu bị xê dịch, điều này chứng minh huynh ấy đã nằm ở đây cả ngày, nó càng làm cho nàng bở bớt sự cảnh giác lúc nãy của mình. Nàng còn cẩn thận rải một ít lưu hoàng để che bớt mùi máu, tránh để bị dã thú phát Kiến Lung quỳ xuống thăm dò mạch của người áo đen nhưng vẫn không cảm nhận được hơi thở, lẽ nào…. Nàng liền bắt mạch thử xem, may là hắn đã qua giai đoạn nguy liền cởi hết y phục của người áo đen, lấy đèn dầu rọi xem vết thương của hắn, mặc dù đã cố tình tránh những bộ phận nhạy cảm rồi nhưng vẫn không thể vờ như không nhìn thấy. Nhưng mà nàng không có ý gì nên cũng không nghĩ người hắn bị không ít vết đao làm bị thương nhưng không có vết thương chí mạng, bắp đùi bên trái và bắp chân bên phải có một vết thương lớn, có vẻ như là do tên bắn làm bị thương. Cũng không khó tưởng tượng ra cảnh trong lúc hắn và người khác đang giao đấu thì bị đao cắt, lúc đánh không lại phải bỏ chạy thì bị tên bắn làm cho bị thương, mũi tên dài khó để che dấu nên hắn đã nhổ tên đến đây nàng rất khâm phục sự dũng cảm của hắn, còn có sức chịu đựng sự đau đớn mà vết thương mang học võ công ít nhiều đều sẽ biết cách trị những vết thương ngoài da của mình, còn về nội thương thì phải mời đại phu đến khám, vì vậy Triệu Kiến Lung chỉ có thể giúp hắn trj những vết thương ngoài da, sau đó cho hắn mặc bộ đồ mà lẽ ra sáng mai huynh trưởng của nàng nên mặc đồ cho hắn nàng cảm thấy rất khó khăn, nàng dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương 14 tuổi chưa xuất giá mà thôi. Nàng cố hết sức giúp hắn thay đồ, chau mày nhìn người đang hôn mê trước mặt “Ta đã cố gắng hết sức rồi, giờ thì phải xem tạo hóa của ngươi ra sao thôi. Hy vọng người được ta cứu không phải người xấu, đừng để ta cảm thấy hối hận là được.” Lúc Triệu Kiến Lung quay trở về thì dưới chân đá trúng vật gì giống như cành cây, rọi đen dầu xem thì đó là một cái roi dài giống như một con rắn độc màu đỏ. Vừa nhìn thấy nàng đã có một cảm giác lo lắng cực độ. Có những cảnh tượng đôt nhiên xuất hiện trong đầu, lúc còn nhỏ cùng với phụ thân ra ngoài thì gặp kẻ thù, phụ thân vì bao vệ nàng mà đã bị bắt đi, đúng lúc nguy nan này thì từ đâu xuất hiện một cây roi luyện từ rắn đã cứu sống cha con được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn đó chỉ có 5 tuổi nên Triệu Kiến Lung không có ấn tượng gì với ân nhân đã cứu phụ tử nàng. Cây roi này nhìn có vẻ như là cây roi năm đó, và vì sao nó vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện ở nơi này?Nếu như không phải bị vứt đi thì là không cẩn thận bị rơi lại, Triệu Kiến Lung ngay lập tức nghĩ đến người áo đen. Cây roi này có thể là của hắn, nếu như hắn thật sự là vị ân nhân năm đó thì việc hôm nay nàng làm chẳng phải là đúng với lẽ thường Kiến Lung gấp gáp đi kêu huynh trưởng sau đó kể chi tiết chuyện này sau đó đem người áo đen không rõ lai lịch này về này bị thương nặng như vậy chắc chắn đã đắc tội với một nhân vật lớn nào đó. Huynh muội họ cũng không ngốc, nên đem người này khiêng lên xe rồi dùng vật săn bắn che chắn lại sau để về phủ liền lập tức sai Đơn Chính thông báo cho phụ thân Triệu Trường Sơn nghe được chuyện này liền gấp gáp đến xem xem, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối rồi vuốt râu nói “Cái roi này đích thực là cái roi năm đó, roi này trên thế gian chỉ có một, nghe nói đã rơi vào tay của giáo chủ phái Ngũ Độc ở Miêu Cương Thạch Trung Thiên rồi. Nhưng mà giáo chủ phái Ngũ Độc sao lại xuất hiện ở trung nguyên cơ chứ, sao năm đó lại cứu ta, ta còn tưởng rằng người cứu hai cha con ta không phải là Thạch Trung Thiên. Nhưng mà bao nhiêu năm nay vẫn không hề có tung tích của ông ấy. Hôm nay cai roi này lại một lần nữa xuất hiện, chỉ sợ là số mệnh đã định rồi, có lẽ chúng ta nên đợi người này tỉnh lại thì mới biết được chân tướng.”Nhị đệ Triệu Trường Lâm của Triệu Trường Sơn tinh thông y thuật, vì không để tin tức bị lộ ra ngoài nên đã nhờ nhị đệ trông nom chăm sóc. Nội thương của người áo đen rất nghiêm trọng, lại thêm mất máu quá nhiều, lần này chỉ sợ phải tốn thời gian dài để điều trị trong tiêu cục Trung Viễn hôn mê 7 ngày thì người áo đen mới tỉnh lại. Mạng của hắn cuối cùng cũng được cứu. “Thiếp từng giúp chàng rồi.” Triệu Kiến Lung kẹp chặt hai chân lại, nàng cảm nhận được quần đã ẩm ướt rồi, rõ ràng rất muốn nhưng còn có nhiều băn khoăn lo lắng. Bàn tay đặt ở lưng nàng trượt xuống đến mông, dùng lực bóp vài cái da thịt hồng hào, sau đó đút vào rãnh ở mông. “Ta muốn dùng nơi này.” Ngón tay hắn vân vê vào đóa hoa cúc nhỏ vẫn chưa gặp qua sự đời, ở bên ngoài rình ngó. “Không muốn.” Triệu Kiến Lung cảm giác dơ muốn chết, vạn phần không muốn mà vùng vẫy. Trầm Nguyệt để mặc nàng kéo cánh tay đi, chớp mắt liền đút vào phía trước của nàng, lòng bàn tay toàn là dịch thể, lớp vải mỏng đều bị ướt đẫm rồi. Phu nhân của nàng thì ra là một người em bé, có điều lúc trước chỉ không thích hắn mà thôi. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ngón cái chuẩn xác tìm đến châu hoa, mạnh mẽ ấn một cái, ngón giữa thuận thế đút vào bên trong. “Aaaa….” Triệu Kiến Lung mất khống chế kêu lên một tiếng, động tác xô đẩy không chịu thua kém lại biến thành ôm lấy cánh tay hắn. Lúc hắn rút ra đút vào thì hai chân tự động tách ra, nàng cắn lấy y phục trên vai hắn, vì đó mà điên cuồng. Cánh tay Trầm Nguyệt ôm lấy nâng eo nàng lên ngậm chặt lấy một bên ngực, dụ dỗ nàng “Lung Lung, nàng cũng giúp ta đi.” Triệu Kiến Lung bị khoái cảm cực mạnh công kích, không có tâm tư quan tâm hắn. Trong đầu dường như mất đi tư tưởng, toàn bộ đặt lên sự kích thích trên người hắn. “Ưm…..”Chính vào lúc nàng sắp lên đến đỉnh thì Trầm Nguyệt rút tay ra, nâng mặtnàng lên hôn kịch liệt, nắn bóp lấy bầu ngực nàng. Sau khi hôn xong thì đột nhiên nhìn nàng chăm chú. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Triệu Kiến Lung đáng thương bị bỡn cợt đến vô lực nhìn hắn, kéo tay hắn để ở nơi tư mật nhất của thiếu nữ. “Thiếp muốn…..” Trầm Nguyệt chỉ hờ hững bóp lấy bầu ngực nàng, nhắm mắt làm ngơ. “Phu quân….” Nàng chủ động thẳng ngực lên, đưa bộ ngực đến tay hắn. Nhìn thấy Trầm Nguyệt không có động tĩnh gì nàng vội vàng nhảy lên người hắn, cởi quần ra, năm lấy khúc thịt to lớn nhét vào thân thể. Trầm Nguyệt nắm chặt eo nàng, “Phu nhân đừng vội, đừng làm tổn thương đến con.” Triệu Kiến Lung lúc này mới tỉnh ngộ vội dừng lại. Trầm Nguyệt để nàng ngồi lên đùi mình, đối mặt với hoa huyệt đang ẩm ướt của nàng. Nhìn một lát sau đó đưa lưỡi ra liếm lấy cánh hoa. “Ưm….” Triệu Kiến Lung thoải mái ngân nga. Trầm Nguyệt nhẹ nhàng quét qua cánh hoa của nàng, ngón tay vân vê lớp da bên ngoài hoa đế, lộ ra lớp thịt cất giấu bên trong, lưỡi liền tiến lên. “Aaaa….” Thân thể Triệu Kiến Lung mềm nhũn đi, bất động dựa vào phần bụng của hắn. Hai ngón tay đút sâu vào huyệt động của nàng, lưỡi của hắn theo tiết tấu trêu chọc bên trong, toàn bộ tinh thần đều dùng vào việc trêu ghẹo hoa đế mẫn cảm kia, không đến một khắc Triệu Kiến Lung liền lên cao trào, mạnh mẽ phát ra hoa triều. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trầm Nguyệt ngẩng đầu nhìn người con gái đang nhắm mắt hưởng thụ, miệng thì mở ra ngân nga rên rỉ đang bò trên đám cỏ của hắn, nhưng không nhìn đến dục vật đã sớm cương cứng, không nhịn được có chút thất vọng. Hắn nắm lấy khúc thịt cứng ngắc đưa qua đưa lại trước miệng nàng,những dịch thể trong suốt khát khao khó nhẫn nhịn phun ra như son vậy, toàn bộ thoa lên cánh môi hồng của nàng, ánh lên một tầng trơn bóng. Trong miệng bất chợt có một khúc thịt thô lỗ cui vào nàng liền không vừa lòng mở mắt ra, mở mắt lại nhìn thấy dục vật đang ở ngay trước mắt, nhất thời mặt ngơ ngác. “Phu nhân….” Trầm Nguyệt kêu lên. Triệu Kiến Lung ngơ ngác một hồi nhớ đến hắn tốt như thế nào liền có tâm tư muốn hồi đáp. Cuối cùng ngại ngùng cúi đầu xuống liếm đầu chuông một lát. Mặn mặn, dính dính, còn có mùi nồng đậm nhưng không hề khó ngửi, nhớ đến cảm giác nó vùi mình trong cơ thể, huyệt nhỏ bất giác lại co thắt lại. Cái lưỡi dẻo dai và huyệt nhỏ là không giống nhau, tốc độ, phản ứng nhanh hơn làm Trầm Nguyệt sướng rơn lên. Hắn cho rằng hôm nay sẽ thất vọng rồi, nhưng không ngờ lại có sự bất ngờ này. “Ngậm lấy nó…. Đúng…. Liếm….” Triệu Kiến Lung thuận theo sự phân phó của hắn, từng chút từng chút hành động, nhét khúc thịt đang căng cứng nóng hổi vào miệng, cũng chỉ nhét được một nửa mà thôi. Trầm Nguyệt biết được kích cỡ khác biệt quá lớn nên không ép buộc nàng, “Lung Lung ngoan, dùng tay bóp phía sau của nó, tiếp tục liếm.” Nói tiếp liền chậm rãi ngồi dậy. Rõ ràng là đang làm hắn vui bản thân lại giống như bị ma lực ám, huyệt nhỏ cũng chảy ra dịch thủy động tình. Trầm Nguyệt đều nhìn thấy hết, ngón tay vòng qua cánh hoa của nàng, kéo dịch hoa đang chảy ra nơi cánh hoa. Hắn không thuần thục tách cánh hoa ra, lộ ra huyệt hoa đang co thắt, đầu lưỡi lại tiến vào. “Ngô….” Bờ mông mềm mại vì sự kích thích mà run lên, Triệu Kiến Lung mềm nhũn nằm lên người hắn, miệng nhỏ ngậm lấy khúc thịt của hắn, lại quên mất hành động của lưỡi. Theo sự chuyển động nhanh của thân thể nàng hoàn toàn biến thành nước, vẫn có nghị lực ngậm lấy vật thô to của hắn, nước bọt theo đó rơi xuống phần bụng của hắn. Sau khi nàng lên cao trào một lần nữa bởi vì đang mang thai nên Trầm Nguyệt không trêu ghẹo quá trớn, quay người nàng lại, quỳ xuống đưa vào miệng nàng. Nhớ đến cảm giác dung sướng khi đưa vào lại thêm sựu cố gắng của người con gái dưới thân Trầm Nguyệt rất nhanh thì tiết ra. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Có thể vì mang thai nên thời gian nghỉ ngơi của Triệu Kiến Lung loạn lên, buổi trưa nàng không kìm được sẽ ngủ một lát. Nghỉ ngơi khoảng một canh giờ, tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh không có ở đó, nàng có chút thất vọng sờ lấy gối, có chút nghi hoặc không biết lúc nãy có phải là một giấc mơ không. Khí trời mùa xuân vẫn còn lạnh, nàng khoác y phục lên rồi đi ra ngoài. Có người phía sau chặn nàng lại, đó là cái ôm quen thuộc. “Phu nhân, mặc y phục đàng hoàng rồi chúng ta đi dạo.” Triệu Kiến Lung nghi hoặc bị Trầm Nguyệt đưa đến địa lao, trong lan can được làm bắt sắt có hai người tứ chi bọn họ bị cột bằng sắt treo lên trên tường. Trầm Nguyệt đưa ánh lửa đến gần, hai người bên trong áo quần tả tơi, da toàn thân không có nơi nào không bị thương, đầu tóc rối loạn, lộ ra gương mặt dính toàn máu, khó có thể nhận ra. Triệu Kiến Lung cảm thấy rất tàn nhẫn, lồng ngực cuồn cuộn lên, quỳ xuống nôn không ngừng. Trầm Nguyệt quên mất nàng đang mang thai, vội vàng đưa nàng ra, vỗ vai dìu nàng. “Đều trách ta hồ đồ.” Triệu Kiến Lung đón lấy nước ấm từ hắn uống một ngụm, một lát sau mới bình thường trở lại, hỏi “Bọn họ là ai?” “Hai người còn lại của Huyết U Tông.” “Chàng dùng hình với bọn họ sao?” Mặc dù nói hai tên này chết cũng không tiếc nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Kiến Lung nhìn thấy Trầm Nguyệt tàn nhẫn như vậy. “Ta cột tay bọn chúng vào ngựa sau đó kéo lê chúng đến Tường Chi.” Trầm Nguyệt không hề dao động, thật ra nếu như hắn thật sự ra tay thì hai người này sợ là sẽ đau đớn gấp trăm lần. Hắn vốn dĩ muốn để nàng xử lý bọn chúng nhưng lần này không cần nữa. Hắn tốt nhất nên trị thương,sau khi có hắn thì cái bóng bị bọn Huyết U Tông hãm hại càng ngày càng ít, nhạt hòa đến mức không nói đến cũng không nhớ ra được. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhìn thấy Huyết U Tông bị giáo huấn thảm như vậy nàng đột nhiên nhớ đến Tả Hoan lần cuối cùng Trầm Nguyệt bảo Hạ hộ pháp đi giáo huấn hắn, Tả Hoan bây giờ có thảm như vậy không? “Phu quân….” Nàng bất an ôm lấy mặt hắn. Trầm Nguyệt đỡ nàng đến ngồi xuống, “Hửm?” “Cái mà….” Triệu Kiến Lung khó mở lời. “Nói đi.” Trầm Nguyệt ngồi xuống sau lưng nàng. “Thiếp muốn hỏi một chút…. Tả Hoan huynh ấy….” Triệu Kiến Lung quay người nhìn hắn. “Hạ hộ pháp có phải cũng giáo huấn huynh ấy như vậy?” “Ta lúc nãy đến chỗ của Hạ hộ pháp nhưng không hề nhắc đến chuyện này, lần sau sẽ nói cho nàng biết.” Trầm Nguyệt hai ngón tay kẹp lấy cằm nàng, cười nói “Rất lo lắng cho hắn, vậy ta lập tức đi hỏi.” “Không phải.” “Không hỏi cái khác nhưng chuyện này ta phải đặc biệt hỏi rồi.” Triệu Kiến Lung có dự cảm không tốt, nàng lờ mờ biết được chuyện gì rồi, “A?” Định giả ngốc đứng dậy lại bị hắn ôm đi rất nhanh. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Hạ hộ pháp nói sau khi có thai ba tháng có thể làm chuyện chăn gối bình thường. có điều không thể quá kịch liệt.” “Thiếp không tin, để thiếp đi hỏi…” “Thử thì sẽ biết thôi.” -Hoàn chính Kiếp trước, Trầm Nguyệt đối với Triệu Kiến Lung là nhất kiến chung tình. Chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, lúc quen biết nàng đã sắp gả cho người. Cả cuộc đời Trầm Nguyệt đều là bóng tối, chỉ có nàng là ánh sáng duy nhất, chàng tham lam muốn độc chiếm làm của riêng, để ánh sáng ấy sưởi ấm thế giới lạnh lẽo của mình. Vì thế, chàng cướp nàng khỏi lễ đường, đem giấu nàng ở một nơi chỉ có hai người. Đáng tiếc, đúng người sai thời điểm, giữa bọn họ là yêu hận đan xen. Một kẻ điên cuồng chiếm hữu, một người lại chẳng thể bỏ xuống hận thù để mở cửa trái tim. Sự im lặng xây nên bức tường ngăn cách, đến cuối cùng, nàng thà làm ngọc nát cũng quyết chấm dứt mối quan hệ này. Ôm thi thể lạnh băng của nàng trong ngực, Trầm Nguyệt hối hận rồi. Nàng đi rồi, chàng cũng không muốn sống. Cõi đời không có nàng còn không bằng uống một chén canh Mạnh Bà, quên đi tất cả, hẹn kiếp sau mãi mãi không gặp người. Thế nhưng, có lẽ tình yêu của chàng quá sâu đậm, sơ tâm chưa dứt, khiến cho chàng trở lại bảy năm trước. Kiếp này, chàng đã hạ quyết tâm, sẽ cách nàng thật xa, tốt nhất giữa bọn họ không nên có chút quan hệ nào. Chỉ cần ánh sáng nhỏ không chạm vào đêm tối, sẽ chẳng bị đêm đen nuốt chửng, một đời yên vui. Chỉ là, người tính không chằng trời tính, dù cố tình trốn tránh, cũng trốn không được vận mệnh. Trong một lần bị kẻ thù đuổi giết, chàng đã vô tình được gặp lại nàng. Dù đã cảnh cáo nàng không được cứu mình, nhưng tiểu cô nương mười bốn tuổi thiện lương không những bỏ qua lời chàng nói, mang chàng về tiêu cục, còn tự mình chăm sóc cho chàng. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland Dù chàng cố tình dùng thái độ không tốt với nàng, dù chàng dùng rất nhiều lời nói không rõ ràng để lừa gạt nàng, nhưng tiểu cô nương vẫn không biết sợ, từng bước, từng bước, tiến vào trong bóng tối của chàng. Trầm Nguyệt đã cố gắng kìm nén rất lâu, cố gắng lùi ra sau, cố gắng kiên trì với lời thề “nguyện không gặp lại”, thế nhưng chàng vẫn không thể thắng được trái tim mình. Tiểu cô nương Trầm Nguyệt yêu kiếp trước, Triệu Kiến Lung yêu chàng kiếp này. Đều là nàng, lại chẳng phải là nàng. Bởi vì, đúng người, đúng thời điểm, chàng không còn là bóng tối cắn nuốt nàng, còn nàng nguyện ý đem ánh sáng đến sưởi ấm cho chàng. Từ rất lâu rất lâu về trước, một sợi sơ tâm, nối liền không dứt, đem ánh trăng tĩnh lặng kéo khỏi mặt hồ. Ngàn kiếp về sau, ôm nàng trong lòng, che mưa che gió, chỉ cần có ánh sáng nhỏ, không sợ bóng tối bủa vây. *** Triệu Kiến Lung là tiểu thư của Trung Viễn tiêu cục ở thành Giang Ninh, từ nhỏ đã được phụ thân cùng huynh trưởng cưng chiều, vô lo vô nghĩ. Kiếp trước, lúc đang hoan hỉ lên kiệu hoa gả cho biểu ca thì bị người bắt cóc. Sau đó, là chuỗi ngày bị giam cầm, vừa yêu vừa hận, cuối cùng, kết thúc bằng cái chết bi thương. Kiếp này, nàng vẫn là Triệu tiểu thư trong sáng được yêu thương, vốn nên được gả cho biểu ca, vui vẻ, vô tư đến cuối đời. Thế nhưng năm nàng mười bốn tuổi, trong lúc đi săn cứu được một người, đã khiến cuộc sống của nàng thay đổi. Từ lần gặp đầu tiên, ánh mắt của người đó đã khiến nàng không thể bỏ qua. Vì thế, bất chấp sự lạnh lùng cùng lời cảnh cáo của chàng, nàng vẫn cứu chàng một mạng, đem chàng về tiêu cục, còn tự mình chăm sóc cho chàng. Dù chàng luôn dùng thái độ không tốt để đối mặt với chàng, nhưng những lúc nàng gặp nguy hiểm, chàng sẽ luôn xuất hiện để cứu nàng. Chính Triệu Kiến Lung cũng không biết, từ lúc nào, trong trái tim nàng đã có một ánh trăng, không gì có thể thay thế. Dù sao nàng cũng là một nữ tử giang hồ, không giống những cô nương khuê các thích mà không dám nói ra, vì thế nàng mặt dày một lần, ôm lấy chàng biểu bạch. Thật may, người nàng thích cũng thích nàng, còn nguyện ý dang tay che chở nàng. Chỉ cần là vòng tay của chàng, cho dù là bóng tối mênh mông, cho dù là nguy hiểm trùng trùng, nàng cũng không sợ. Nàng tình nguyện đem ánh sáng của mình, chiếu rọi thế giới của chàng, cùng chàng đi qua thiên trường địa cửu. Trầm Nguyệt là đường chủ Hồng Hồ Môn, sát thủ máu lạnh vô tình, chỉ biết giết người. Thế rồi, một cái chớp mắt lúc gặp nàng, khiến trái tim chàng sát thủ bỗng nhiên bị dao động. Kiếp trước, chàng không biết làm thế nào để yêu một người, theo bản năng, chỉ muốn độc chiếm nàng, giữ lấy nàng làm của riêng, gây ra bi kịch cho cả hai người. Kiếp này, chàng không muốn gây ra tổn thương cho nàng nữa, muốn tránh nàng thật xa, chỉ cần không gặp, trái tim chàng sẽ không xao động, sẽ có thể kiềm chế bản thân không chiếm lấy nàng cho riêng mình. Thế nhưng, sơ tâm chưa dứt, duyên trời đã định, khiến cho chàng một lần nữa gặp được nàng. Lần này, chàng tuân thủ lời thề, từng bước cẩn thận, không muốn vượt qua ranh giới giữa hai người. Nhưng chàng ngàn tính vạn tính, lại không tính được nàng sẽ xông thẳng vào thế giới của mình. Kiếp này, chàng vẫn là tên ngốc không biết cách yêu một người, vẫn là Trầm Nguyệt muốn chiếm lấy Triệu Kiến Lung làm của riêng. Thế nhưng, Trầm Nguyệt đã hiểu làm thế nào để nâng niu một người, làm thế nào để không khiến cho sự im lặng giết chết hai con tim đang thổn thức. Vì là nàng, ta nguyện ý, dùng đời đời kiếp kiếp, thay nàng che đi giông bão. Bởi vì, chỉ có nàng là ánh sáng duy nhất, xóa đi màn đêm, xóa đi hơi lạnh, ủ ấm trái tim ta. *** “Sơ tâm chưa dứt” quả thật là một cái tên cực kỳ hợp để miêu tả tình cảm của nam chính Trầm Nguyệt. Vừa gặp đã yêu, vừa yêu thành nghiện, tình đậu sơ khai, triền miên không dứt. Mặc dù tình yêu của nam chính ở kiếp trước làm người ta cảm thấy ngột ngạt, thế nhưng, ở kiếp này, lại là một thứ tình cảm đáng thương. Yêu mà không dám nói, không dám thể hiện, không dám đến gần, tự mình dằn vặt, tự mình đau thương. Cách tác giả miêu tả các chi tiết mặc dù không trực tiếp, nhưng có thể khiến người đọc cảm nhận được sự khổ sở của nam chính. Theo tớ, kiếp trước nam chính hơi “tra”, nhưng kiếp này thì anh đã “tẩy trắng” thành công, vì thế cuối cùng cũng có thể tu thành chín quả với nữ chính. Bối cảnh giang hồ hơi loạn, âm mưu dương mưu cũng không phức tạp chằng chịt, chủ yếu được dùng để thúc đẩy mối quan hệ của nam nữ chính. Mặc dù không có nhiều tuyến nhân vật, nhưng các nhân vật đều được xây dựng để thể hiện ý niệm “hướng thiện”. Theo tớ, đây là một câu chuyện giải trí về quá trình từ vờn nhau đến làm thịt nữ chính của nam chính. Thế nên, sẽ đặc biệt thích hợp cho các thanh niên không thích mang não khi đọc truyện, thích sủng, thích ngược nam và thích THỊT. À, còn điều nữa là các bạn nhớ mang mũ bảo hiểm khi đọc để đảm bảo an toàn trước các đoạn cua khét của tác giả nhé. ____ *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa. Cre pic Google/huaban Giới thiệu [Chuyển ngữ SACDesigner JianFeiTag Cao H, Cổ đại, Giang hồ, HE, Ngược nam, Sạch, Sủng, Song trọng sinh] Chương mới nhất Chương 26 Danh sách chương Bình luận Có thể bạn sẽ thích 1 tháng trước Không Làm Thế Thân 8,711 4 Chương 72 1 tháng trước Marguerite Ngày Xuân 1,158 3 Chương 8 Bạn học Hứa 1 tháng trước Hứa Với Em Một Đời Bình An 1,176 3 Chương 7 Kết thúc 1 tháng trước Tạo Tác Thời Quang 2,073 4 Chương 23 Kinh Triệu Doãn 1 tháng trước Nhiều Năm Trôi Đi 1,489 3 Chương 14 “Bạn gái con là Hạ Kinh Niên.” 1 tháng trước Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương 4,061 4 Chương 56 “Thư tình” 1 tháng trước Chân Tình Người Một Đời Không Quên 5,003 3 Chương 48 Giang Thiếu Hào Phóng 1 tháng trước Người Định Hình Tâm Lý 1,499 3 Chương 56 Kết thúc 1 tháng trước [Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ 2,869 3 Chương 76 1 tháng trước Chiết Yêu 1,960 3 Chương 63 Phiên ngoại Phượng Thành 1 tháng trước Bạc Vụ 4,367 5 Chương 104-105-106 1 tháng trước Cưa Vợ, Cưa Chồng 1,747 3 Chương 51 Triệu Kiến Lung đi sau lưng hộ vệ, trên đường đi vào mật thất nơi nhốt Tả Hoan không bị ai cản trở. Nàng không ngờ con người cổ quái như Trầm Nguyệt lại dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của cô, nàng vốn dĩ đã nghĩ sẵn trong đầu vở diễn cầu xin hắn lại lúc trước hắn mạo hiểm xông vào địa bàn của Huyết U Tông cứu nàng ra. Mặc dù tính tình rất cổ quái nhưng vẫn ghi nhớ ân tình của nàng, thật ra hắn cũng thật lương thiện. Lúc đợi hộ vệ đốt nến lên, Triệu Kiến Lung vội vã kêu lên “Trầm Nguyệt.”Đã quen với việc hắn không đáp lại, nàng tiếp tục nói” Cảm ơn ngươi.”. Nói xong ánh mắt không tự nhiên nhìn đi hướng là tiếng cảm ơn lúc này đối với hắn cũng thật khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ khi quen biết nàng đến nay, lại nói ra vì 1 nam nhân Kiến Lung trong lòng cảm thấy hắn ngoài lạnh trong nóng, lúc này lại giúp nàng, là vì cảm ơn lúc trước đã cứu giúp, lại không ngờ đến lại tạo nên sự hiểu lầm lớn đèn làm sang căn phòng lên, Triệu Kiến Lung nhìn thấy người áo đen bị bắt lúc trước tứ chi bị dây sắt quấn chặt trên tường, tấm bịt mặt den cũng bị lấy ra, lộ gương mặt thiếu niên xanh xao. Khuôn mặt mắt to mày rậm này lại rất xa lạ với Triệu Kiến Lung. Tả Hoan mặc dù vẫn chưa bị dày vò, nhưng kết cục bản thân bị bắt thì không cần nghĩ thì trong lòng cũng sớm biết trước; lúc này đột nhiên lại xuất hiện 1 dáng người thì rất kinh với ánh mắt quan tâm của Triệu Kiến Lung với Tả Hoan, Trầm Nguyệt hận một nỗi đem hắn ta đốt làm tro bụi mới cam Kiến Lung liếc nhìn Tả Hoan, sau đó nhỏ giọng hỏi Trầm Nguyệt. “Ta có lời muốn nói với hắn, có được không?”Trầm Nguyệt quay đầu đi không nói gì. Dù sao Tả Hoan cũng sẽ chết trong tay hắn, để hắn nói thêm vài lời cũng chẳng Kiến Lung đi gần đên bức tường, ngẩng đầu hỏi “Ngươi lúc trước là người áo đen đã ngăn đồng môn giết ta đúng không?”Tả Hoan không có thần khí nhìn nàng, mấp máy môi mấy lần lại không nói, thậm chí đối mặt với nàng trong hoàn cảnh cảm của người áo đen này xem ra đối với nàng không hề kháng cự, Triệu Kiến Lung liền thử nói tiếp “Ngươi có biết tung tích của Long Thạch Trung Thiên chủ nhân roi Nhiễu Long không?” Tả Hoan lại lắc Kiến Lung có chút thất vọng, còn cho rằng đồng môn thì sẽ biết thông tin. “Vậy ngươi còn có tâm nguyện gì không?”Tả Hoan lần này đã nghĩ thông, nếu không nói ra thì e là sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn nâng giọng dùng âm thanh của Tả Hoan nói “Ta có Một đồ vật muốn tặng cô.”Triệu Kiến Lung nghe thấy âm thanh quen thuộc liền ngơ ngac một lúc.“Trong áo của ta, lấy ra đi.”Trong chốc lát nàng đã hiểu ra, kéo áo rồi lấy ra một cây sáo trúc màu xanh. Thì ra những điều Trầm Nguyệt nói là sự thật, vậy Tả Hoan tiếp cận nàng là sự giả dối sao? Tả Hoan đoán ra được tâm tư của nàng, cười nói “Tiếp cận muội là thật sự muốn làm quen với muội, lần đó trên vực núi gặp muội cũng là tình cờ. Ta thấy có duyên với muội, muội lo cho ta, ta rất cảm kích, nhưng tiếc là ta là một kẻ xấu xa, đã làm muội thất vọng rồi.”Lần đầu tiên gặp nhau vào đêm đó đã có ấn tượng. Tả Hoan cũng cho rằng như vậy, nàng và hắn đều cảm giác như vậy. Nhưng hắn biết rằng, cho dù hôm nay không bị bắt thì ngày sau cũng không thể nào bên nhau. Sau khi Triệu Kiến Lung biết được chân tướng, lông mày cũng bắt đầu giãn ra. Không nói đến ân nghĩa của Tả Hoan, giao tình của 2 người cũng rất tốt, hơn nữa ngày đó hắn cũng đã cứu một xe người, cha nàng sau khi biết chuyện cũng nói, sau này hắn gặp nạn thì cho dù phải nhảy vào biển lửa cũng không chối từ. Về lí, hắn là một sát thủ được người người kính nể ở Hồng Hồ Môn, về tư, hắn là tri kỉ đã nhiều lần giúp nàng. Hắn che giấu thân phận cũng là việc bất đắc dĩ, hoàn cảnh thân phận 2 người cũng có sự đối lập, nàng không có cách nào thông cảm cho hắn, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn nàng không có cách gì, cũng không có năng lực để cứu sáo trúc đó từ khi hắn nhập môn đến nay đã đi theo hắn mười mấy năm, hôm nay được nàng xem như bảo vật cầm trong tay, giống như vật định tình kia vật kia lời kia, nghe được thật chướng nhẫn nại củaTrầm Nguyệt đã đến giới hạn, bèn lên tiếng “Ngươi có thể đi ra được rồi.” Nói liền rút thanh kiếm dài kiến Lung kinh ngạc hỏi “Ngươi bây giờ muốn giết hắn?”“Không liên quan đến cô.”Đối mặt với thanh kiếm sáng lóa, sự chính nghĩa trong lòng Triệu Kiến Lung áp đảo đi sợ hãi, đứng ra nói “Các người không phải đồng môn sao, sao phải nhẫn tâm như vậy?”Hắn uy nghiêm đáng sợ hỏi “Sát thủ có tim sao?” Cho dù có, cũng đã bị nàng xé nát Hoan không nghĩ rằng nàng có thể cứu được hắn, cũng không hề muốn nàng hi sinh vô ích, mở miệng nói “Tránh ra, rời khỏi nơi này.” Bước vào Hồng Hồ Môn, tự biết sẽ không thoát khỏi cái chết, hắn dự liệu mọi cách chết, chỉ muốn chết 1 cách tôn Kiến Lung quay đầu nhìn hắn, “Để ta nhờ cha đến nói Nhậm bang chủ, có lẽ huynh sẽ có hi vọng sống.”Hi sinh vì nghĩa đôi bên bảo vệ nhau như vậy thật làm người ta “cảm động” mà, nếu như nàng cứ không lương thiện đến ngu ngốc như vậy, ban đầu đã không cứu một con người độc ác như sói như hắn, cuối cùng dẫn sói vào nhà. Trầm Nguyệt khuôn mặt lãnh khốc, đầu kiếm không chút nương tay đâm vào ngực nàng.”Nếu không sợ chết thì ta đáp ứng ngươi.”Cho dù Tả Hoan không phải là tình địch thì cũng nhất bị phải chết, để chấm dứt cái chết đầy bi kịch của Triệu Trường Sơn. Nếu như lúc trước không phải vì phụ thân bị ám sát mà nàng đã không màng tất cả đi tìm cái chết đó sao, đó là hi vọng duy nhất mà cô sống trên đời.“Ngươi quên là Triệu Trường Sơn sau này sẽ bị hắn ám sát sao, chỉ vì người này mà ngươi nguyện lấy tính mạng của phụ thân người ra mạo hiểm sao?” Điều này là điều quan trọng nhất đối với Trầm Nguyệt, kiếp trước nếu như Triệu Trường Sơn không bị Tả Hoan giết chết, sẽ không có sự hiểu lầm sau không hề quên, nhưng mà cha nói có ơn phải báo, có thù phải trả, cha muốn nàng vì Tả Hoan mà không màng đến bản thân. Mặc dù những điều Trầm Nguyệt nói lúc trước đã đúng, nhưng sự việc xảy ra sau này không ai biết trước, nếu như cứ như vậy phán quyết một sinh mạng, thật sự quá bất công. Nàng tin rằng số mệnh sẽ có bước ngoặt, giống như việc nàng cứu Trầm Nguyệt sau này mới có chuyện hắn cứu lại nàng, bây giờ Tả Hoan nhiều lần cứu giúp sau này mới gặp Kiến Lung ngước mắt quả cảm đối mặt với hắn. Nàng không biết vì sao bản thân lại hiểu rõ Trầm Nguyệt như vậy, nàng chỉ là cảm giác rằng hắn sẽ không giết nàng. “Cha ta biết được cũng sẽ không để ngươi giết hắn.” Nàng nói là sự thật, cho dù nàng đem những lời Trầm Nguyệt nói cho cha nghe thì theo tính cách của cha tuyệt đối cũng sẽ có quyết định giống Nguyệt cho rằng cho nàng biết ngọn nguồn có thể làm nàng tỉnh ngộ, tiếc là hắn đã đánh giá cao bản thân. Tức giận nàng đã không tin tưởng hắn, càng tức giận bản thân thành khẩn khuyên răn lại không đáng giá một xu một hào như vậy.“Bắt cô ta lại.” Hắn kêu lên, miệng như không cười, khuôn mặt vốn tuấn tú dưới ánh đèn lại trở nên đáng sợ đến Kiến Lung bị 2 tên hộ vệ nắm lấy 2 cánh tay, bị kéo sang một bên. Trầm Nguyệt bịt mắt nàng, bước đến gần Tả Hoan, tâm tình và bước chân càng nặng nè hơn, đến cuối cùng do dự nhìn nàng.“Trầm Nguyệt! Dừng tay!” Triệu Kiến Lung vùng vẫy, mắt nhìn thấy thanh kiếm dài đang đưa ra, nhưng bởi vì căng thẳng mà kêu thể Trầm Nguyệt cứng lại, hình ảnh trong kí ức lại hiện lên. Nếu như sự cầm tù của hắn đối với nàng là ác mộng, sự châm chọc khiêu khích của nàng lẽ nào không là ác mộng của hắn. Nếu như hắn sớm phát hiện ra dày vò nàng cũng chính là dày vò bản thân thì 2 người đã không đau đớn thế không ngờ đến nàng lại có cảm tình sâu đậm đến tay nắm lấy thanh kiếm sắc nhọn đột nhiên lại mất hết sức lực, bàn tay run rẩy, lúc cách tim của Tả Hoan 1 thước lại rớt Hoan chấn động nhìn những cảnh tượng xảy ra trước mắt, hắn rõ ràng đã nhìn ra tâm tình của Trầm Nguyệt. Ấn tượng của hắn trong môn phái mười mấy năm Trầm Nguyệt giống như một ác ma trầm lặng, tàn khốc vô tình, đối với bản thân cũng rất khắc nghiệt, cho nên trước giờ hắn được Môn chủ xem trọng nhất. Hắn thật sự không nghĩ ra một Trầm Nguyệt như vậy tại sao thay đổi đến chóng mặt như vậy, hóa ra là vì – đã động tình. m thanh thanh kiếm rơi xuống đất làm lòng Triệu Kiến Lung như dây đàn chấn động căng lên. Hắn rõ ràng có tính cách cổ quái lại có thể ngoan ngoãn nghe lời như Nguyệt quay đầu lại, mắt đỏ ngầu, huyệt thái dương nổi lên gân xanh, cảm xúc bùng nổ làm hắn mất đi ý chí, hắn nghiến răng nói “Nói cho ta biết, hắn có gì để nàng phải dùng tính mạng để bảo vệ như vậy.”Vốn dĩ tâm trí sắp bay đến nơi khác lại bị sự hung hãn của hắn dọa sợ, Triệu Kiến Lung vô thức cánh vai run rẩy lên. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn tức giận như vậy, nàng vẫn tưởng rằng hắn chỉ là khúc gỗ ngoài việc ăn uống ra thì không biết gì khác, bây giờ không hiểu vì sao lại tức giân. Trầm Nguyệt không muốn nhìn thấy nhất là bộ dạng sợ hãi, thù hận hắn như vậy, bàn tay đưa ra một nửa lại thả xuống. Hắn lúc nãy xém chút đã bóp chết nàng, hắn lúc trước chưa từng dám nghĩ đến điều này, bởi vì lúc đó hắn sợ sẽ mất đi nàng biết bao nhiêu.“Thả hắn đi.”Hộ vệ bèn thả nàng ra, nhưng lại nhìn thấy Trầm Nguyệt chỉ về nơi đang trói Tả Hoan, có chút không hiểu nên không hề hành Nguyệt nói “Hắn.”

sơ tâm chưa dứt