sập bẫy trò chơi nguy hiểm

Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Du Huyễn ~ Chương 59 Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi. Sập Bẫy, Trò Chơi Nguy Hiểm - Chương 39 Sự lạnh lùng của Nhậm Tử PhàmBầu trời bị ánh chiều tà nhuộm thành một màu đỏ, lá cây dao động, cảnh vật đột n. Edit : Hằng Nguyễn . 🚫 DỊCH SAU CẤM SAO CHÉP, THAM KHẢO DƯỚI MỌI HÌNH THỨC !🚫. Chương 225 | Thay đổi Chiến Thuật Gia. Xe ô tô mà bay được chắc Mộc Kha cũng cho nó bay luôn, chưa đầy ba phút đã đến cứ điểm mà Đường Nhị Đả nói. Đây cũng chính là thời điểm các chiêu trò lừa đảo môi giới "việc nhẹ, lương cao" của nhiều đối tượng xuất hiện để thu hút SV tìm việc. Sập bẫy. Chân ướt chân ráo xuống TP HCM nhập học, Vũ Thị Trúc Ly (19 tuổi, quê tỉnh Kon Tum, SV Trường ĐH Công nghiệp Thực 10 gương mặt xuất sắc nhất bóng đá Việt Nam có mặt trong đội hình U23 sẽ tập hợp tranh tài trên sân Vinh chiều nay, ở diễn biến khác rất có thể Hà Nội FC sẽ sập bẫy khi hành quân vào Thanh Hóa. Chắc chắn đây sẽ là những diễn biến không thể bỏ qua vòng 20 V-League 2018. mematikan keran air jika tidak dipakai haknya adalah. Trong cuộc đời này, Thừa Tuyết chạm phải hai người đàn ông, lần lượt dính dáng vào hai người đàn ông này, làm cô không dứt ra được mà cũng không thể nào dứt trốn nhau cả một chặn đường dài rốt cục vẫn gặp lại nhau, là do trái đất tròn, chạy hết vòng tròn ấy lại quay về điểm xuất phát ban đầu, quay về quỹ đạo vốn có của Tuyết nói giữa bọn họ có một sợi chỉ buộc vào tim thỉnh thoảng lại siết thật chặt. Tuy nó rất mảnh, mảnh đến nỗi bình thường không thể cảm thận được, nhưng mỗi lần xiết chặt lại khiến người ta thấy nhói đau và nghẹt - -Tại một ngã rẽ, em đã gặp anh...- - -Bầu trời vào thu của se se vài cơn gió nhẹ, thổi qua làn tóc đen dài được buộc cao phía sau của cô Tuyết ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh mướt kia, mi mắt nhanh chóng hạ xuống, khóe môi nhàn nhạt kéo lên một thế mà đã năm năm, thời gian chẳng bao giờ đợi con người và cũng chẳng khi nào buông tha con người Tuyết cúi đầu, nhìn con đường tấp nập xe chạy qua lại, nhìn từng tòa nhà cao tầng san sát nhau. Bầu trời vẫn như cũ, xã hội vẫn như thế, chỉ có Thừa Tuyết cô là đổi lúc đó, cô là một nữ sinh hồn nhiên trong bộ váy cùng đôi giày búp bê, mái tóc dài xõa ra bay lượn trong không trung, dịu dàng mà cá tính. Bây giờ, chẳng bao giờ cô đụng đến váy, chỉ mặc chiếc áo rộng phùng phình với chiếc quần jeans dài, đôi giày thể thao kiểu nữ tính, mái tóc đã buộc cao mà có thể quay lại thời lúc đó thì tốt biết mấy!!!Thừa Tuyết kìm nén chua xót trong lòng, tiếp tục quải chiếc ba lô trên lưng bước đi. Cô dừng trước tòa nhà cao tầng phủ bên ngoài bằng lớp kính trong suốt, nhìn chữ "Ôn Thị" to lớn trên tòa nhà, sau đó bước vào vệ thấy cô vào, liền ngăn lại, hỏi cô có thiệp mời không? Thừa Tuyết hơi nghiêng đầu nhìn bên trong, sau đó khẽ hé môi đáp "Bạn tôi bên trong, là Ôn Hướng Luật."Hai bảo vệ nhìn nhau một lát rồi cũng cho cô Tuyết gật đầu một cái, bước vào trong, cô đi dọc trên hành lang lát gạch trơn láng của tầng năm mươi, dừng chân trước cánh cửa rộng lớn, nhẹ nhàng mở trong ánh sáng của những chiếc đèn chùm kiểu Ý phát ra thứ ánh sáng màu vàng lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, khách khứa liếc ra cửa nhìn cô một cái, đáy mắt có chút xem thường, sau đó ngoảnh mặt tiếp tục vui vẻ cười Tuyết không mấy lạ, cô ăn mặc như vậy, ai mà lại chú ý chứ? Vậy cũng tốt, cô không muốn được chú ý tới, chỉ thêm rắc Tuyết đi đến bàn để rượu, cầm một ly rượu táo lên uống một ít. Vị cay xè của rượu, thơm tho của táo, chan hòa nơi cổ họng nay là lễ ra mắt bộ phim "Nhắm mắt lại và nói yêu em" do chính cô viết kịch bản, bởi vì cô là một biên kịch viên. Đây là bộ phim đầu tiên của cô, nên trong lòng có chút lo lắng và chờ Tuyết, đã đến rồi sao?Từ xa, một nam nhân cao lớn mặc bộ vest đen, áo sơ mi trắng bên trong, bước tới chỗ Thừa Tuyết. Khuôn mặt điển trai ưa nhìn, đôi mắt thoáng chút tia này là Ôn Hướng Luật, năm nay hai mươi lăm, là con trai của chủ tịch công ty điện ảnh Ôn Thị, cũng là công ty Thừa Tuyết đang thứ đã xong hết rồi chứ?-Thừa Tuyết khóe môi kéo lên một đường, hỏi-Đã xong hết, 9h sẽ bắt đầu, còn tới 10 phút Luật gương mặt điềm nhiên, thoáng cười bên môi-Như vậy thì tốt, cảm ơn anh Hướng Tuyết trong lòng cảm kích, kịch bản này của cô được dựng thành phim đều nhờ Hướng Luật-Em lại khách sáo nữa rồi, cứ như anh với em xa lạ lắm Luật tỏ vẻ không vuiThừa Tuyết không nói gì chỉ cười người mời rượu Hướng Luật nên anh không thể đứng nói chuyện với Thừa Tuyết nữa. Một mình Thừa Tuyết đứng ở bàn để rượu, ánh mắt xinh đẹp đảo xung lòng cô đột nhiên bồn chồn khó chịu không thôi... dường như sắp có gì đó xảy năm phút nữa buổi tiệc bắt đầu, trong phòng đột nhiên im ắng hẳn, không còn tiếng nói chuyện xôn xao lúc Tuyết cảm thấy kì lạ, nhìn mọi người quanh mình, ai cũng hướng mắt ra ngoài cửa ra vào, ánh mắt có ngạc nhiên, có kiêng dè, có hâm Tuyết di chuyển mắt nhìn theo hướng mọi người, sau một khắc, cả người cô cứng đờ, đáy mắt hiện rõ chấn sao... lại giống đến thế???Đấy... đấy chẳng phải là....Thừa Tuyết hơi thở bắt đầu rối loạn, ngực cô phập phồng lên xuống, lộ rõ không tin...Người nam nhân ấy mặc bộ âu phục xám bạc, ngũ quan tinh tế như được chạm khắc tỉ mỉ vô cùng, đôi mắt xanh lam thu mọi thứ trước mặt vào tầm mắt, môi mỏng hơi kéo lên một chút. Xung quanh nam nhân này, tản ra một là khí thế hơn người làm con người ta bức bách vô cùng, hai là hàn khí lạnh lẽo như là ánh mắt xanh lam sáng quắc cùng thâm sâu khó có thể nắm bắt sau anh có một người con trai khác chỉ tầm thua anh một vài tuổi, khuôn mặt dễ nhìn nhưng tinh tế lại cũng lạnh như Tuyết hoàn toàn bị chấn kinh làm mất hết thần sắc, ánh mắt ngây dại, đưa tay lên che miệng ấy... anh ấy... còn sống sao? Không phải, ánh mắt anh ấy, không lạnh lẽo như vậy? Cũng không có màu xanh lam... tất cả đều giống, duy nhất có đôi mắt Phàm thiếu, sao cậu lại rãnh rỗi mà đến buổi ra phim mới nhỏ nhoi này của chúng tôi!?Ôn Tầm, ba của Hướng Luật là người lên tiếng trước, người nam nhân trước mặt ông như "bá chủ" ở thành phố này, hôm nay lại đến đây, trong lòng Ôn Tầm không khỏi lo tổng chẳng nhẽ không chào đón tôi sao?Nam nhân kéo khóe môi lên một chút, hoàn toàn lạnh ấy, Phàm thiếu hiểu nhầm tôi rồi, tôi nào có ý Tầm vội vàng giải thích trên trán đã đổ đầy mồ hôiKhí thế này, thật làm người ta bức bách!-Tôi biết Ôn tổng sẽ không có ý đó. Mặc Phong, đem lên nhân lại lộ ra nụ cười lạnh băngMặc Phong - vệ sĩ thân cận của anh, cầm một chiếc hộp bằng nhung đỏ lớn đưa lên trước mặt Ôn thiếu quá khách sáo Tầm cầm hộp quà từ tay Mặc Phong, sau đó bảo phục vụ đem cất-Chẳng lẽ Ôn tổng không muốn biết là gì bên trong sao?-Là đồ của Phàm thiếu, chắc chắn không thể nhân cũng chỉ nhếch môi một tí, sau đó sải bước chân dài ngồi vào ghế khách quí, hai chân vắt chéo, ngã người vào ghế chờ buổi lễ bắt lúc đó, Thừa Tuyết ánh mắt đen tuyền vẫn dán lên người anh, không hề chớp mắt, cô muốn nhìn rõ, rốt cục đây có phải là người đó hay không?Rất giống, thực sự rất giống nhau... nếu ánh mắt xanh lam kia đổi thành màu xám tro thì cô tin rằng, đây là cùng một Luật đã đứng cạnh Thừa Tuyết, thấy cô nhìn trân trân người nam nhân kia, liền hỏi cô "Em quen anh ta sao?"Thừa Tuyết lắc đầu, phải chi cô quen!??-Người cao quý như anh ta, lại có thể đến buổi ra mắt phim nhỏ nhoi này, thật làm anh ngạc ta, là ai?-Thừa Tuyết giật mình, nhìn Hướng Luật-Anh ta tên Nhậm Tử Phàm, năm nay hai mươi sáu tuổi, bắt đầu sự nghiệp vào năm hai mươi mốt tuổi là người đứng đầu tập đoàn Khởi Lạc, được mọi người trong giới thương trường đánh giá cao về năng lực, nghe tin đồn anh ta có buôn bán vũ khí, thuốc phiện, giới hắc đạo rất nghe theo lời anh ta nói. Nhưng mà đó chỉ là nghe đồn, lại không ai dám điều tra, ngay cả cảnh sát cũng không động tay vào, vì thế lực của anh ta quá lớn, có thể nói một tay che trời, cả hắc đạo cũng bị anh ta thâu tóm. Đó chỉ là anh nghe ba anh nói chuyện với người khác mà biết thôi, cũng không hẳn là còn, gia đình anh ta?Nghe Hướng Luật nói, trong lòng Thừa Tuyết không khỏi kinh hoảng, liền hỏi về thân phận anh ta hay gia đình đều là bí ẩn, chẳng ai biết và cũng không dám tìm Luật nói rồi im, sau đó nhìn cô-Em có hứng thú với anh ta?-Không phải... tại em thấy, anh ta rất quen mặt, bây giờ mới biết... là Tuyết giọng nói có chút mất mác-Tốt nhất em đừng vướng vào Nhậm Tử Phàm, bởi vì xung quanh Nhậm Tử Phàm có rất nhiều người phụ nữ vây lấy, em mà...-Hướng Luật, em làm sao mơ cao chứ?-Thừa Tuyết cắt ngang lời Hướng LuậtHướng Luật ừ một tiếng, lại nhìn Thừa đầu tiên gặp Thừa Tuyết, thì Hướng Luật đã có tình cảm với cô, mọi người trong Ôn Thị ai mà không nhận ra, chỉ có cô là không, cô chỉ xem anh như người Tuyết ánh mắt lại nhìn Nhậm Tử Phàm kia, tập đoàn Khởi Lạc là tập đoàn rất lớn, phải nói là lớn nhất thành phố mà còn đứng đầu trong top mười tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới."Tiểu Tuyết, anh chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn cùng em, đối với anh tiền và địa vị không quan trọng, chỉ cần có em là đủ rồi."Trong đầu Thừa Tuyết xuất hiện một giọng nói của một nam nhân, phút chốc cô cảm thấy tim đau đớn kịch liệt, anh ấy không phải là Nhậm Tử Phàm, chắc chắn là thế? Chỉ là người giống người mà Tuyết nhìn Ôn Tầm cùng hai diễn viên chính trong phim cắt dải lụa màu đỏ kết hoa, cũng là lễ ra mắt phim mới đã bắt đầu, Thừa Tuyết không muốn ở lại thêm, liền quải ba lô rời Tuyết bước chân không mấy vững vàng đi trên hành lang bóng loáng, bước chân lại dừng lại. Năm nay, cô chỉ mới hai mươi tuổi, là tuổi mà bao nhiêu cô gái phải yêu, phải được bạn trai nuông chiều, sống hạnh phúc vui vẻ, vậy mà cô...Không phải anh đã hứa sẽ không rời bỏ em sao? Sao anh lại không giữ lời, có biết bao năm qua, em đã đau khổ như thế nào không?Năm năm trời, đã năm năm... anh rời xa em năm năm rồi đấy...Nói là ngắn cũng không phải ngắn, mà dài thì chưa đủ Tuyết quay trở về Ôn Thị, liền ngồi vào bàn làm việc của mình, mở máy tính nãy đã nói không tin Nhậm Tử Phàm là anh ấy, nhưng mà Thừa Tuyết vẫn hi lên google nhấn lên bàn phía ba từ "Nhậm Tử Phàm" sau đó nhấn chuột tìm kiếm, nhanh chóng xuất hiện một loạt thông vào một trang xem, chăm chú đọc từng chữ, không bỏ sót từ nào."Nhậm Tử Phàm, hai mươi sáu tuổi, người đứng đầu tập đoàn Khởi Lạc."Chỉ một dòng ngắn ngủi, đã kết thúc mọi thân thế của Nhậm Tử Phàm. Ngoài biết anh bao nhiêu tuổi, là người đứng đầu Khởi Lạc ra, thì chẳng còn Tuyết tắt trang web đi, mệt mỏi gục xuống người này, vì sao lại bí ẩn như thế? Trừ khi anh ta có gì đó che giấu không cho ai biết... phải, là trừ Tuyết ánh mắt sáng rực, ngóc đầu không có gì, sao lại che giấu? Là chột dạ, sợ người ta biết được yếu điểm của nhanh chóng mở lại trang google, sau đó bấm vào dòng chữ "Thay đổi màu mắt."Thừa Tuyết nhìn từng dòng chữ, phẫu thuật thay đổi màu mắt rất nguy hiểm, nếu sai một chút cũng sẽ bị mù, lại không thể tiếp nhận được ánh sáng quá sáng, chưa nói để lại di Thừa Tuyết trùng xuống, ánh mắt đó của Nhậm Tử Phàm là tự nhiên... không phải sau khi phẫu thuật, cô có thể nhận cứ cái gì của con người, khuôn mặt hay tính cách đều dễ dàng thay đổi, duy có ánh mắt là không thể!!!Lần này, Thừa Tuyết thực sự đã tin, Nhậm Tử Phàm không phải người cô nhung trưa, Thừa Tuyết ngồi suốt bốn tiếng đồng hồ, thất thần nhìn màn hình vi tính đã để lâu nên tự động tắt, đến khi điện thoại reo lên một hồi chuông dài, Thừa Tuyết mới giật mình lấy máy lên chào, tôi là Thừa Tuyết.[...Thừa Tuyết, mình Diệc Thuần đây, có chuyện không hay rồi...]Vu Diệc Thuần là một cộng sự của Thừa Tuyết, giờ này Diệc Thuần phải đang ở trường quay quay cảnh đầu tiên của bộ phim, sao lại điện thoại cho cô? Trong lòng đột nhiên bất Thuần, xảy ra chuyện gì? Cậu bình tĩnh nói tớ nghe.[...Hai diễn viên đóng vai chính đã hủy hợp đồng không đóng phim nữa rồi...]Thừa Tuyết nhất thời không tiêu hóa kịp lời Diệc Thuần nói, có chút khó diễn viên chính này, cô chọn lâu lắm rồi mới thấy ưng ý, còn phải chạy đôn chạy đáo để mời cả hai về quay phim, vậy mà nói hủy là Thuần, có nói cho họ biết hủy hợp đồng phải bồi thường chưa?[...Vô ích thôi, đã có Khởi Lạc trả cho họ...]Lời này, làm Thừa Tuyết hoàn toàn kinh hãi, Khởi Lạc... không phải...-Vì sao lại thành thế này?[...Nghe nói Khởi Lạc mời họ đóng một bộ phim rất ưng khách còn nói sẽ đồng ý chi trả số tiền bồi thường hợp đồng cho chúng ta, lại trả tiền cho họ rất cao, làm sao họ bỏ qua!? Thừa Tuyết, chúng ta kiếm đâu ra diễn viên bây giờ...]-Diệc Thuần bình tĩnh đi, tớ sẽ tìm Hướng Luật, cậu tìm diễn viên thế.[...Được...]Thừa Tuyết cúp máy, hai tay nắm chặt điện thoại, lúc nãy Nhậm Tử Phàm còn đến chúc mừng vậy mà bây giờ lại giành lấy hai diễn viên chính của cô, ý gì đây chứ!Thừa Tuyết liền cầm ba lô lên chạy ra khỏi Ôn Thị, bắt taxi Tuyết gọi cho Hướng Luật, Hướng Luật bảo cô tìm diễn viên khác thế, người như Nhậm Tử Phàm, cô đấu không lại mà Thừa Tuyết không chịu, cô xây dựng hình tượng nhân vật lên, đâu phải ai cũng được như thế, khó lắm mới ưng ý hai người, bỏ là được sao?Thừa Tuyết lại điện cho quản lí của nữ diễn viên trước, nhưng người quản lí nói cô cứ kiện, họ sẽ bồi thường và hầu kiện tới cùng. Còn nam diễn viên kia cũng chẳng hơn Tuyết nghe được họ đang đến Khởi Lạc kí hợp đồng, liền mím chặt môi, cắn răng thật chặt, suy nghĩ một lát mới bảo tài xế chạy tới Khởi Tuyết trả tiền cho bác tài, sau đó ngửa đầu nhìn tập đoàn Khởi Lạc, cả tập đoàn đều bao phủ bằng lớp kính thủy tinh sáng bóng, người người tấp nập đi ra đi vào, dáng vẻ bận rộn vô cùng. Mọi vật liệu ở Khởi Lạc, nhìn qua cũng biết là hàng thượng hạng, mỗi thứ cũng phải trên một trăm Tuyết do dự một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí bước vào sãnh rất lớn, góc bên phải bị một tấm kính mỏng trong suốt che lại, bên trong là những chiếc bàn và ghế sô pha đỏ trắng dùng để bàn bạc công việc hoặc dành cho ngồi chờ. Bên trái là tiếp tân, chừng mười người, nhân viên đều mặc trang phục chung của tập đoàn, dáng vẻ làm việc vô cùng chuyên nghiệp. Xung quanh còn trang trí thêm cây kiểng được cắt tỉa rất tỉ mỉ điệu thẳng vào là một hàng thang máy đều làm bằng lớp kính dày bằng thủy tinh, những mười mấy cái. Duy nhất có một tháng máy làm bằng kim loại ánh bạc, lại rất lớn, chẳng ai vào thang máy trần nhà treo một chiếc đèn trùm lớn, xung quanh có thêm nhiều chiếc đèn trùm cỡ vừa, thắp sáng cả đại cũng trang bị khắp nơi, một con ruồi bay qua cũng có thể thấy đầu tiên, Thừa Tuyết bước vào một tập đoàn có quy mô lớn như Tuyết ánh mắt ngó xung quanh, nhìn đến chỗ dành cho người ngồi chờ, mong tìm được người mình cần thư, cô muốn tìm ai vậy?-một nữ nhân viên với nụ cười thân thiện đi lại hỏi Thừa Tuyết-Tôi đến tìm... Đình Nguyên và Mạt nam diễn viên Đình Nguyên và nữ diễn viên Mạt Mạt?-lúc đầu nữ nhân viên có chút bất ngờ, sau đó liền lấy lại khuôn mặt thân thiện lúc Tuyết gật đầu, mong nữ nhân viên có thể cho cô gặp đang ở phòng tiếp đãi khách vip để kí hợp đồng với Khởi Lạc, tiểu thư, cô tìm họ làm gì?-Tôi... tôi là người ở Ôn Thị, lúc trước họ kí hợp đồng với chúng tôi, đáng lẽ hôm nay sẽ quay phim vậy mà lại hủy. Tôi muốn tìm họ để nói thư, thật xin lỗi, trừ phi là họ mời cô đến hoặc là chỉ thị của cấp trên chúng tôi mới cho cô gặp họ chỉ gặp một lát thôi...-Tiểu thư... đây là quy tắc của tập đoàn chúng tôi, cô thông Tuyết mím chặt môi... cô không hiểu, thiếu gì diễn viên tốt hơn hai người này, sao Khởi Lạc lại chọn trúng tôi Kỳ, Mặc Phong bảo, cho cô gái ấy lên, nhưng dẫn cô ấy lên phòng tổng nữ tiếp tân vừa nghe điện thoại xong nói với nữ nhân viên đang nói chuyện với Thừa Tuyết-Sao?Rõ ràng tất cả nhân viên đều lộ ra kinh ngạc khi nghe cô tiếp tân kia nói, ánh mắt liền quay qua dò xét Tô Thừa lòng ai nấy đều thắc mắc, cô gái này, rốt cục là ai lại được tổng tài bọn họ gặp thư, mời cô theo nhân viên trước sao vẫn duy trì nụ cười, sau đó hướng tay về phía thang Tuyết cũng không nhiều lời, lúc nãy cô không phải không nghe thấy, chỉ là cũng như bọn họ, là kinh ngạc đến lo sợ. Nhậm Tử Phàm, suy cho cùng anh là ai?Thừa Tuyết được nữ nhân viên đưa lên phòng tổng tài ở tầng một trăm của Khởi Lạc, ở đây chỉ có duy nhất một cánh cửa rất lớn, ngoài ra nguyên một tầng chẳng còn phòng nào khác. Phía ngoài cánh cửa rộng lớn ấy là một người con trai, Thừa Tuyết nhận ra người này, anh ta là người lúc nãy đi phía sau Nhậm Tử Phàm ở buổi tiệc, hình như tên là Mặc trở về làm việc Phong hướng tối nữ nhân viên lạnh nhạt phục vụ kia có cho thêm cái mạng cũng không dám ở thêm, tầng này chỉ dành duy nhất cho tổng tài bọn họ, những nhân viên thấp kém như bọn họ tuyệt đối không thể lên nữ phục vụ kia đã đi mất, Mặc Phong di chuyển con ngươi nhìn Thừa Tuyết, ánh mắt Mặc Phong cũng lạnh lùng như Nhậm Tử Phong là một thuộc hạ thân cận của Nhậm Tử Phàm, chuyên giúp Nhậm Tử Phàm về thương trường, còn một người nữa là Mặc Hàng chuyên giải quyết những chuyện trong giới hắc đạo. Hai người bọn họ, như cánh tay phải và trái của Nhậm Tử Phàm, mà thiếu chủ bọn họ xem hai người bọn họ như anh em cùng sinh ra tử, không hề có ý xem thường hay phân biệt cấp thiếu chủ năm năm, Mặc Phong chưa bao giờ thấy thiếu chủ lại tự động ra tay, lại còn điều tra cô gái này rất lâu, hôm nay chỉ vừa đến buổi ra phim của Ôn Thị đã lập tức mời Đình Nguyên và Mạt Mạt kí hợp đồng một năm, ý tuyên chiến rõ như vậy làm sao mà không ai biết!?-Phàm thiếu đang đợi cô bên Phong đẩy một cánh cửa ra, hướng tay vào trong, ý mời Thừa Tuyết vào Tuyết nhìn căn phòng không có ánh sáng kia, tối tăm u ám vô cùng, cả người run lên ngày càng mạnh mẽ, hai tay nắm chặt hai quai ba lô đeo trên lưng, hít một hơi vào lòng ngực, từng bước bước vào sau truyền đến tiếng đóng cửa, Thừa Tuyết đột nhiên muốn quay đầu bỏ chạy, trong lòng cô cứ dâng lên cảm giác bất an cùng sợ hãi vô cùng. Căn phòng này, quá mức lạnh lẽo, cơ hồ như đang ở địa ngục, lạnh lẽo u ám!!!!!!!!! Căn phòng này thiết kế theo kiểu châu Âu hiện đại, màu sắc duy nhất có hai màu kết hợp với nhau là đen và trắng nhưng lại phối rất hợp vừa phong cách bắt mắt lại thu hút ánh nhìn, quan trọng là làm tăng sự lạnh lẽo u tối. Từ cửa đi vào chừng năm bước là một tấm bình phong bằng ren mỏng màu trắng kết hoa, Thừa Tuyết bước qua bình phòng đáy mắt lại một lần sáng rực, chiêm ngưỡng nhìn căn quá mức rộng lớn!!!Một bộ bàn ghế sô pha đen lớn nằm ngay giữa phòng, trên bàn đặt một gạt tàn bằng thủy tinh trắng, một chai rượu vang và một chiếc ly cổ cao đang uống dở. Trong căn phòng còn có cánh cửa khác, hẳn là phòng nghỉ cùng bàn làm việc đen để sách, hồ sơ được sắp xếp gọn gàng cùng một chiếc máy PC trắng, bàn làm việc hướng ngay cánh cửa sát sàn làm bằng kính có thể từ trên cao nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, nhưng lại bị tấm rèm đen kéo ngang che đi mất. Bên cạnh là giá sách cũng màu phòng có rất nhiều những đèn, đủ thứ loại đều là thuộc hàng cao cấp, duy chỉ bật sáng một chiếc đèn chùm ở góc tường bên phải, phát ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt yếu ớt. Ngoài ra chẳng còn ánh sáng gì lọt vào trong phòng, càng làm căn phòng âm ưu, huyền bí thoáng nghĩ, không lẽ Nhậm Tử Phàm sợ ánh sáng??? Hoặc là do... mắt không thể tiếp xúc với ánh sáng!???Lòng Thừa Tuyết lại nổi lên một trận sóng mang theo niềm hi vọng, nam nhân ngồi ở ghế tổng tài xoay lưng về phía Thừa Tuyết nhìn chăm chăm lưng ghế và người đàn ông ngồi đó, tim lại thổn tổng, tôi đến là tìm Đình Nguyên và Mạt Mạt, không phải Tuyết thu hết dũng khí trong người lên tiếng-Tôi cũng không nói là gặp môi Thừa Tuyết cứng ngắc, lại làm ra vẻ tự nhiên nói "Vậy thì phiền Phàm tổng cho tôi gặp hai người họ."-Không Tử Phàm xoay ghế lại, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô, hoàn toàn là băng thì Phàm tổng đừng làm mất thời gian của Tuyết không hiểu vì sao mình lại sợ ánh mắt này của anh, dường như nó đang nhắm thẳng vào cô, như dao nhọn mà xuyên qua chừng lúc này họ đã kí xong rồi, Tô tiểu thư không cần lãng phí thời gian tổng nếu anh biết lãng phí thời gian của tôi vậy thì phiền anh cho tôi gặp họ, tôi không phải đến nói chuyện với Tuyết cất cao giọng, không né tránh ánh mắt của Nhậm Tử Phàm nữaNhậm Tử Phàm khóe môi yếu ớt nụ cười, lạnh giá đánh giá Thừa Tuyết, cô gái này lại dám nhìn thẳng vào mắt anh, chẳng hề có ý trốn tránh, rất có cá tính. Nhưng mà đáng tiếc, cường ngạnh đối với anh chỉ là tự mình chuốc lấy hậu không phải vì mối thù kia, thì anh chắc chắn sẽ giữ cô ta bên cạnh đến đây thôi, đáy mắt Nhậm Tử Phàm vô cùng sắc lạnh, lưu tình quét qua người Thừa tiểu thư nghĩ cô có thể khuyên được họ sao? Cho là cô khuyên được đi, tôi tin Ôn Tầm cũng sẽ không dám kí hợp đồng với mặt Thừa Tuyết trắng như tờ giấy, khẽ cắn môi dưới, lời anh nói cũng không phải sai, Khởi Lạc là nơi mọi người đều mong có thể vào làm được, vả lại thế lực của anh quá lớn, kêu Ôn Tầm đánh cược bảo đảm ông không cược lớn như không hiểu, vì sao Phàm tổng phải chọn trúng họ, ngài đến chúc mừng buổi ra mắt phim mới của chúng tôi vậy mà một khắc sau lại giành diễn viên của chúng tôi, ngài như vậy là có ý gì?Thừa Tuyết đến bây giờ vẫn không hiểu được, mục đích cuối cùng của người đàn ông này là gì?-Nhậm Tử Phàm tôi từ trước đến giờ làm việc gì cũng không cần đến lí do, miễn là thứ tôi Từ Phàm tay gõ gõ lên bàn vài nhịp, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Tô Thừa Tuyết-Phàm tổng, ngài như vậy là không nói lí lẽ, chúng tôi có thể kiện, cuộc sống này còn có pháp luật...Thừa Tuyết nói xong, lại vào tai Nhậm Tử Phàm trở thành trò cười, Nhậm Tử Phàm ngửa cao đầu cười, lộ vẻ khinh lẽ? Pháp luật? Cô nghĩ trong mắt tôi có những thứ đó sao?Người đàn ông này đúng là cuồng ngạo chẳng xem trọng thứ gì trong mắt, Thừa Tuyết không tin, Nhậm Tử Phàm là anh ấy... không hề có tính cách ngông cuồng tự đại này, hai người này căn bản là không giống tổng, thật là phiền anh, tôi nghĩ mình phải về để tìm diễn viên khác, hôm nay cứ coi như tôi không biết tự lượng sức lại đến Tuyết hít một hơi thật sâu vào lòng ngực mìnhNói xong cũng chỉ cúi đầu một cái sau đó quay người rời là Thừa Tuyết vừa đi chưa qua khỏi tấm bình phong kia, thì phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp, giống như Satan lạnh lẽo như cố rất thích ngắm lá phong đỏ... nhất là khi trời vào đêm, ánh đèn sắc màu treo trên cây nhấp nháy đủ màu, còn cùng với người mình yêu ngồi dưới tán cây ngửa đầu ngắm lá phong đỏ còn có thể ngắm sao chân Thừa Tuyết dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự cả kinh, tay đưa lên che miệng phong đỏ... buổi tối ngồi dưới tán cây ngắm lá phong đỏ và sao đêm... vì sao anh ta lại biết???Thừa Tuyết ngực phập phồng, nhanh như chớp quay đầu lại nhìn Nhậm Tử Phàm, ánh mắt ánh lên sự nhung nhớ và hi Lạc, là anh đúng không? Anh là Khiêm Lạc có đúng không?Thừa Tuyết kích động, thanh âm nghẹn ngào, tưởng chừng cô sắp ngã quỵ anh không phải là Khiêm Lạc, sao anh biết cô thích lá phong đỏ, còn kỉ niệm về lá phong đỏ nữa. Anh là Khiêm Lạc... là Khiêm Lạc của thực sự anh là Khiêm Lạc, Thừa Tuyết chắc chắn sẽ chạy đến ôm lấy anh, bảo là cô rất nhớ anh. Cô còn nghĩ anh sẽ vui mừng mà nói phải, là anh. Sau đó ôm cô quay vài mắt Nhậm Tử Phàm đột nhiên lóe sáng, lãnh khốc nhìn Thừa Tuyết, khuôn mặt đột nhiên u ám đến đáng sợ. Như muốn giết lẽ Thừa Tuyết quá kích động nên không nhìn thấy vẻ mặt khi ấy của anh. Khiêm Lạc, anh nói phải đời này, lại có người giống với Nhậm Tử Phàm tôi sao? Hắn ta hẳn rất có nói mang theo mỉa mai chế Tuyết hiểu hàm ý bên trong lời nói của anh ta, Khiêm Lạc làm sao so sánh với anh Lạc chẳng qua là con của một nhân viên cảnh sát nhỏ nhoi, gia đình cũng là đủ ăn không gọi là quá mức giàu có như Nhậm Tử Phàm, Khiêm Lạc còn là bằng tuổi cô không thể lớn hơn cô đến năm tuổi, thần thái và tính cách đều không như Nhậm Tử Phàm, nếu thực sự ánh mắt xanh lam kia là phẫu thuật thay đổi cũng không thể chứng minh Nhậm Tử Phàm là Khiêm Tuyết cúi đầu xuống, thanh âm mang theo nổi mất mác lớn "Xin lỗi, là tôi nhận nhầm người."Khiêm Lạc gần gũi ôn hòa, nếu anh gặp cô chắc chắn sẽ vui mừng và ôm cô hôn cô cũng không bình tĩnh như Nhậm Tử Tuyết hơi nâng đầu nhìn kỹ khuôn mặt anh nét rõ ràng nhưng quá lạnh lùng. Còn các nét trên mặt Khiêm Lạc đều hiền dịu, khi cười trông rất đỗi dịu mắt Nhậm Tử Phàm nghiêm lạnh, sắc bén tinh tường nhìn thấu tâm can người khác, còn ánh mắt Khiêm Lạc đôn hậu, dưới ánh mặt trời lúc nào cũng long môi là giống nhất, hơi mỏng nhưng rất đẹp. Đường môi hơi nhếch của Nhậm Tử Phàm lộ vẻ ngạo mạn và khinh khi, còn trên môi Khiêm Lạc luôn là nụ cười tỏa sáng ấm áp như mặt tên Khiêm Lạc ấy, hẳn rất quan trọng với cô?Thừa Tuyết không biết, là anh cố ý hỏi hay là sự vô tình của tò mò!??Thấy Thừa Tuyết không có ý trả lời, Nhậm Tử Phàm nở nụ cười khinh một lúc, Thừa Tuyết mới nở nụ cười khiêm tốn, diễn ra một bộ dạng hết mực động lòng người trong mắt anh ta "Phàm tổng, tôi nghĩ mình không nên làm phiền anh nữa.".Mặc Phong đợi Thừa Tuyết đã bước ra mới đi vào trong phòng tổng tài, Mặc Phong đứng bên ngoài bình phòng, người hơi cúi, nói "Thiếu chủ, sao ngài phải ra tay?"Mặc Phong chưa thấy thiếu chủ của hắn tự động ra tay lần nào, mà lần này lại là một cô có biết thế nào là... ngươi đâm ta một nhát, ta lấy mạng ngươi?-Nhậm Tử Phàm kéo tấm rèm đen qua, ánh sáng từ bên ngoài hất vào, lan ra khắp căn phòng u ngài...-Mặc Phong giật mình, nhìn người đàn ông qua tấm bình phong mỏng kia-Bên phía Mặc Hàng sao rồi?-Nhậm Tử Phàm hỏi sang chuyện khác, ngồi vào ghế tổng tài-Ở Bar Louis tình hình rất tốt, Mặc Hàng đã vận chuyển lượng thuốc sang Las Vegas thành bị vướng bận?-Nhậm Tử Phàm lấy ra một điếu thuốc Cuba thượng hạng, châm lửa hút-Lúc đầu đến Las Vegas có bị người của Nhị thiếu quấy phá nhưng sau mọi chuyện đã giải quyết êm là Nhị thiếu? Hắn thống trị bên Las Vegas hình như đã quá nhàm rồi?Nhậm Tử Phàm nhả ra một vòng khói, khuôn mặt dưới tầng khói mờ càng thêm huyền Phong cũng hiểu ý đồ của Nhậm Tử Phàm, kẻ thù lớn nhất của thiếu chủ bọn họ chỉ có bọn người Nhị thiếu kia, mà Nhị thiếu kia cũng đặt Nhậm Tử Phàm làm cái gai trong mắt, ngươi không nhổ ta thì ta cũng nhổ ngươi....Về đến nhà, Thừa Tuyết kiệt sức nằm trên giường mắt đăm đăm nhìn trần nhà toàn màu trắng, nước mắt kìm nén bấy lâu tuôn trào một Lạc... cô nhớ anh, là nhớ đến không thể nào quên được, khắc ghi vào tận xương máu, mãi không lưu Tuyết với tay kéo hộc tử của chiếc tủ đầu giường, lấy ra một khung mặt Khiêm Lạc mờ mờ hiện ra giữa tấm ảnh đã phai màu nhưng vẫn còn rõ đã rời xa cô năm năm, nhưng những kỉ niệm của cả hai, cô không sao quên được, quan trọng hơn là khuôn mặt cùng những lời lẽ của anh nói với chẳng qua cũng là một gái, cô muốn nói với anh, em nhớ anh đến nhường nào, nhưng mà lại không hôm đó, anh rời xa, mãi không quay về Bar Louis -Dưới ánh đèn chớp nhoáng đủ màu sắc, là nơi những con người đang hòa mình trong dòng nhạc do DJ ở nơi cao nhất trên khán đài đem lại. Bar Louis chỉ duy nhất dành cho những kẻ lắm tiền, nếu là nghèo khổ thì có mơ cũng không thể vào ấm, cô chiêu hay những ông tai to có tiếng đều tụ họp nơi này, ăn chơi sa đọa. Duy cảnh sát không thể dẹp bar tầng cao của bar Louis, từ chiếc cửa kính bằng thủy tinh được làm bằng chất liệu đặc biệt, bên ngoài nhìn vào không được nhưng bên trong nhìn ra thì thấy toàn cảnh bar Louis bên mắt Nhậm Tử Phàm lướt qua từng người trong bar, có kẻ nhảy theo dòng nhạc sôi động, có kẻ ngồi uống rượu ôm hôn với mấy nữ nhân viên "đặc biệt" ở đây, có kẻ thì chơi khi con người ta làm gì đều có lí do, một khi đã trở tay được, vùng dậy phản công được thì trả không chỉ một mà là gấp người Nhậm Tử Phàm có thù nhất phải trả, có oán nhất phải thanh lí Phong, chuyện của hai người kia, ngươi làm xong chưa?-Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ đã bồi thường khoản tiền cho họ, cũng đã nói với họ không được lại đóng phim của Ôn Phong đứng phía sau lưng Nhậm Tử Phàm, lời nói kính cẩnKhởi Lạc vốn không đầu tư ngành giải trí, kí hợp đồng với hai diễn viên kia chỉ muốn công khai đối đầu với Ôn Thị, quan trọng hơn là cô gái Phong mặc dù không hiểu thiếu chủ hắn đang có dụng ý gì, nhưng mà hắn đã theo thiếu chủ năm năm rồi, cách làm việc của anh Mặc Phong hiểu rõ, không có lợi và lí do thì thiếu chủ hắn không ra tay. Nhưng điều hắn không hiểu nhất chính là, vì sao lần này lại là một cô gái?-Mặc Phong, có biết thế nào là cảm giác tuyệt vọng nhất không?Nhậm Tử Phàm thanh âm trầm thấp quay người đi đến tủ đựng rượu lấy chai rượu Brandy rót ra chiếc ly bằng thủy hạ không là ước mơ của mình gần đạt được, lại trong chớp mất bị hủy Phong nghe được trong giọng nói của anh thốt ra chất chứa toàn bi không bây giờ, Nhậm Tử Phàm cũng không rơi vào thế giới ngầm, là một ông trùm hắc đạo... mãi mãi không thể bước ra ánh Tử Phàm oán hận tay siết chặt ly rượu trong tay, chớp mắt chiếc ly vỡ ra thành từng Phong tuy đã thấy Nhậm Tử Phàm giết người nhưng hận ý không bao giờ thấy, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như băng không hề có cảm xúc gì. Mà bây giờ vẻ mặt Nhậm Tử Phàm hung hăng khát máu vô cùng.*Ngày hôm sau, Thừa Tuyết cùng Diệc Thuần đến studio tìm diễn viên nữ mà Diệc Thuần đã chọn được, Diệc Thuần bảo, cô ấy tên là Hỏa Mộc Tuyết cùng Vu Diệc Thuần ngồi ở ghế chờ, quản lý của Mộc Ngân khá dễ chịu nói chuyện với cả hai, nghe thử chuyện hợp đồng như thế Tiêu, ai đây?Giọng nói phát ra rất êm tai, đối với Thừa Tuyết có chút quen thuộc, Thừa Tuyết quay đầu lại, đã thấy một nữ nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng hai bên vạt áo dài, chiếc quần jeans dài đang thịnh hành hiện nay. Mái tóc xoăn khúc đuôi thả ra tùy ý, đường nét trên mặt đều tinh tế lại xinh Trà?-Thừa Tuyết đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực-Tô Thừa Tuyết?-mày của Mộc Ngân nhíu lại, nhìn cô một lượt, ánh mắt lộ rõ xem thường-Cậu đã thành diễn viên nổi tiếng rồi sao? Đúng như ý nguyện của cậu Tuyết tâm tình vui vẻ hẳn-Hai người quen sao?-Diệc Thuần cùng quản lí Tiêu hỏi-Chúng tôi là bạn học năm cấp Thừa Tuyết đáp-Thừa Tuyết, cậu sao lại không theo đuổi ước mơ làm bác sĩ nữa, lại làm nhân viên cho Ôn Thị?Khuôn mặt Thừa Tuyết cứng đờ, cứng ngắc nâng môi lên ra vẻ tự nhiên mình không thích làm bác sĩ Lạc đâu? Anh ta lại nỡ cho cậu chạy bôn ba hay sao? Anh ta yêu cậu như vậy tôi cứ nghĩ sẽ giấu cậu ở trong nhà chứ? Anh ta hẳn rất đau cười trào phúng của Mộc Ngân ngày càng Tuyết mím môi, hiềm khích giữa cô và Diệp Trà đến bao giờ mới kết thúc?Khi ấy là năm lớp mười, vốn Thừa Tuyết và Diệp Trà tức Mộc Ngân bây giờ là bạn rất thân, chỉ vì Khiêm Lạc mà sinh ra hiểu Tuyết không ngờ Diệp Trà thích Khiêm Lạc, mặc dù bên ngoài mỗi lần gặp anh, Diệp Trà đều cãi nhau với anh, khi ấy Diệp Trà thừa nhận với cô là thích Khiêm Lạc mà Khiêm Lạc hai ngày trước muốn cô làm bạn trai anh, cô cũng đã đồng nghe Diệp Trà nói như, Thừa Tuyết muốn nói sự thật nhưng lại không có cơ hội, đến một tuần sau, khi Diệp Trà biết được, Diệp Trà đã rất tức giận, xem là cô cố ý làm như vậy, Diệp Trà liền cắt đứt tình bạn bè với cô, ý hận trong lòng Diệp Trà vẫn không Trà, khi ấy...-Khi ấy thế nào? Nếu cậu nói cho tôi biết, tôi cũng không nghĩ lại bị bạn của mình phản bội, chơi một vố. Tô Thừa Tuyết, cậu khi ấy đã quen Khiêm Lạc sao còn không nói để tôi như con ngốc mà chạy theo anh ta? Còn giả vờ tác hợp tôi và anh ta? Cậu đúng là lòng dạ hiểm Ngân trừng hai mắt, chán ghét nhìn cô-Diệp Trà, không phải như cậu nghĩ...-Tôi bây giờ là Mộc Ngân, không phải Diệp Trà ngu ngốc lúc trước, cậu xem bây giờ cậu thành ra gì, tôi phải nên cảm ơn cậu, nhờ cậu tôi mới có ngày hôm Ngân lửa hận lộ rõ ra, hận không thể tát cô một cáiThừa Tuyết đau lòng nhìn Mộc Tiêu, hợp đồng này, em không đồng Ngân căm hờn nhìn cô một cái liền xách túi đeo kính râm vào bỏ điKhi lướt qua người cô, Mộc Ngân cũng như người xa lạ, dùng thái độ kiêu ngạo của một diễn viên mà lướt cái cô Mộc Ngân này, đúng là chảnh mà, vậy mà mọi người bảo cô ta thân Thuần nhìn Mộc Ngân bỏ đi, trề môi nói-Diệc Thuần, không phải Mộc Ngân chảnh, mà là tại mình cả. Đáng lẽ năm đó mình nên nói rõ Tuyết giọng nói vô lực, quải ba lô lên-Vậy thì làm sao? Diễn viên nữ chỉ còn Mộc Ngân là hợp nhất người khác đó quải ba lô quay người đi. Diệc Thuần nhanh chóng đuổi theo Thừa Tuyết. Hôm sau bầu trơi âm u, từng cơn gió đông thổi vào, Tâm Nhi giúp Thừa Tuyết sửa soạn chọn bộ quần áo dày một chút có thể giữ ấm cơ Nhi đang chải tóc cho cô thì Nhậm Tử Phàm từ ngoài đi vào, anh đi đến cầm cây lược từ tay Tâm Nhi, phất tay bảo Tâm Nhi đi Nhi nhẹ nhàng rời khỏi, Nhậm Tử Phàm cầm một lọn tóc lên chải mượt tóc cho Nhi, chị muốn ra ngoài, em giúp chị buộc tóc nghe cô nói muốn ra ngoài thì nhíu mày, đặt lược xuống hai tay túm lấy tóc anh chạm vào da thịt cô, Thừa Tuyết cảm nhận được không giống là tay của Tâm Nhi liền đưa tay giữ buộc cho em xong, sẽ dẫn em ra cần anh hung hăng dùng tay gạt tay anh như vậy ra ngoài rất bất mặc dù có chút giận dữ nhưng mà lại kìm nén dịu giọng nói-Tôi không muốn đi cùng anh, tôi không biết sẽ chết lúc nào không mỉa mai, đứng dậy mò đường ra khỏi phòng-Em... bình tĩnh nói chuyện không được hay sao? Nếu một may em xảy ra chuyện gì thì...-Tôi không cần anh quan gắt gỏng, lời nói dứt khoác. Anh trao cho cô bao nhiêu đau khổ là đủ lắm Nhi... Tâm Nhi...Cô lần theo tường tìm ra cửa, gọi lớn tên Tâm là tôi đưa em đi, hai là chúng ta đều ở giữ tay cô lại, kiên quyết-Bỏ ra. Tâm Nhi đưa tôi giùng giằng muốn rút tay về-Tâm Nhi là người làm của tôi. Không có lệnh của tôi, cái gì Tâm Nhi cũng không làm theo lời bỏ ra. Tôi tự quả quyết, giựt mạnh tay mình ra-Tôi thấy em chưa xuống tới cầu thang thì đã té chết kệ đưa hai tay ra mò mẫm đường đi. Nhưng mà chỉ cần đi được vài bước thì đụng trúng cái này không thì vấp phải cái kia. Khi ra khỏi phòng cũng té hết hai ba nói không cần. Tôi đưa em đi. Em mà lên tiếng tôi sẽ quăng em xuống hồ cảnh cáo cô xong liền sải chân đi đến bế thốc cô kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là giãy Tử Phàm, thả tôi không tin lời nói lúc nãy của tôi sao?Cô mím môi, nhất thời quy cầu thang thả tôi không có tiếng trả lời cô nghĩ là anh đồng ý nên im quanh cô bị mùi hương nam tính vây quanh, từng nhịp tim đều đặn vang thịch... thình thịch...Giống như nhịp tim của cô bây cô ở trong lòng anh, nhịp tim anh và cô như hòa làm một, tất cả mọi thứ của anh cô đều muốn có được, con người, lí trí cả trái tim của có được con người cùng trái tim của anh, đáng tiếc lại không nắm giữ được lí trí. Anh vốn không có trái tim nên dù là yêu cô, anh vẫn quyết tâm làm cô đau khổ!Nhưng mà đáng tiếc, cô lại dùng cả trái tim mình để yêu anh, anh gieo ở tim cô một loại quả, đáng tiếc khi gặt hái lại là loại quả đắng. Cực đắng!-Thả tôi chưa hết cầu nhăn mày, anh đi nãy giờ vẫn chưa hết cầu thang, gạt ai chắn là anh gạt đoạn cô liền lần tay nắm cánh tay anh, không suy nghĩ gì liền há miệng cắn Tử Phàm không đề phòng liền bị cô cắn đau nên tay nới lỏng vì vậy thả cô ra, Thừa Tuyết nhân cơ hội thoát khỏi vòng tay anh, nhưng chính là chân cô không chạm bàn chân đụng vào bậc thang không có thế liền ngã người về ràng... vì sao vẫn còn cầu thang?Anh nhìn thấy cô té ngã về sau, liền bắt lấy tay cô kéo cô vào lòng chính vì vậy mà cả hai té nhào xuống cầu sững sờ, hoảng sợ, cái gì cũng không thể bị ai đó ôm rất chặt, chỉ đau một vài chỗ nhưng không nặng. Cô đưa tay sờ người bên Phàm... Tử Phàm...Cô gọi thêm vài tiếng, lay người Hy từ ngoài đi vào nhìn thấy Nhậm Tử Phàm đang ôm Thừa Tuyết mặt mày anh nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn thì thất thanh gọi "Anh..."Ngay sau đó liền chạy tới đỡ lấy anh, đồng thời đẩy Thừa Tuyết Hy, em xem anh ấy có bị sao không?-cô gấp gáp, vạn phần lo lắngViên Hy thấy mắt cô cứ nhìn đâu đâu lại nhìn chằm chằm, hai tay quờ quạng khắp nơi thì nhíu Tử Phàm ôm cô lăn vài vòng bậc thang, trên trán bắt đầu rỉ máu, khi tỉnh táo lại liền gạt Viên Hy ra khẩn trương xem khắp người không sao chứ?-anh khàn giọng, hình như rất đau-Anh có bị làm sao không? Sao lại đỡ tôi?-sóng mũi cô đỏ ửng lên-Không sao là nãy thật ra là anh cố ý đi lên xuống cầu thang, chẳng qua anh muốn bế cô lâu một chút, lúc cô quay về đã xa cách anh, bây giờ có cơ hội nên anh không muốn bỏ lỡ. Không ngờ lại ra cớ sự trán của anh...Viên Hy thấy máu anh rỉ máu ngày càng nhìn thì lo lắng vô bị làm sao?-cô đưa tay ra sờ tay anh, lại lần đến mặt sờ lung tung-Được rồi, tôi không sao. Em sờ một hơi mặt tôi sẽ biến dị túm lấy tay cô, cười dịu dàng lại đỡ cô đứng Hy đối với nụ cười đầy dịu dàng này của anh quả là không quen. Từ bao giờ anh lại quan tâm người con gái khác hơn cô chứ?-Chị Thừa Tuyết, mắt chị làm sao vậy?-Viên Hy đối với Thà Tuyết chính là căm ghét, nhưng trước mặt Nhậm Tử Phàm lại thay đổi-Mắt chị... do bị một số vấn đề nên không nhìn thấy cười chua Hy, đúng lúc Thừa Tuyết muốn ra ngoài, em đi với cô ấy thôi được Hy vốn nghe tin Thừa Tuyết đã quay về nên định qua xem thế nào, lại không nghĩ mắt cô lại không nhìn thấy gì mà anh lại có thể thay đổi đến không nhận giúp chị đến Rosso, chị muốn gặp đưa chị đi. Hy nắm lấy tay cô, dìu cô Tử Phàm đợi Viên Hy dắt Thừa Tuyết mới ngồi xuống ghế sô nãy anh cái gì cũng không nghĩ tới, nhìn thấy cô ngã xuống cầu thang thì hoảng sợ bội phần, không cần biết gì liền đỡ lấy lẽ đây là yêu!Đáng tiếc, lúc này đây chỉ anh yêu cô..Viên Hy dẫn Thừa Tuyết ra Rosso, đi vào Vòm Lá Phong chọn một chỗ ngồi thích chị đâu?-Viên Hy nhìn xung quanh cô hỏi-Là Tuyết cười nhẹ-Em sao?-Lúc đầu chị định Tâm Nhi dẫn chị ra đây rồi chị điện thoại cho em. Không ngờ em lại đến Hàn chị tìm em có gì không?-Chị chỉ có vài chuyện muốn hỏi em. Em hứa hãy trả lời chị thật nắm lấy tay Viên Hy-Em ra anh em... và chị là như thế nào?Cái cô muốn là tìm lại kí ức của mình, cho nên cô mới bắt đầu từ Viên Hy sững người trước câu hỏi của cô, suy nghĩ một lát lại ra vẻ khó xử nói "Em... không rõ. Hay là chị đi hỏi anh ấy đi."-Em rõ. Làm ơn nói với chị năn nỉ gần như cầu xin-Nhưng mà chị hứa đừng... kích động ai khi yêu không ích kỉ? Có người sẽ nhượng bộ nhưng có người sẽ bất chấp để có được tình hai... vốn không yêu chị, tất cả đều do anh hai sắp đặt. Em nhớ lúc anh hai đưa chị về đã đối xử không tốt với chị, ép chị đi đến cái chết. Lúc đó chị lao ra đường lại may mắn không chết chỉ mất đi kí ức nên anh hai mới tương kế tựu kế dàn xếp mọi Tuyết tưởng chừng mọi thứ xung quanh đều sụp đổ, trong lòng cô hàng vạn hàng nghìn con dao nhọn đâm thủng. Lời nói của Viên Hy chẳng khác nào lưỡi dao giết chết thật này quá đỗi tàn nhẫn với cô, so với cái chết còn đau đớn trăm vạn biết yêu anh chỉ gây tổn thương cho cô thì cô thà rằng ngay từ đầu đã không bắt đầu mối quan hệ này, nhưng đáng tiếc dù cho có phép màu cũng không cứu vãn mắt nóng hổi rơi ra khỏi hốc mắt, giống như từng hạt thủy tinh trong suốt rơi xuống mặt ướt đẫm hai tay cô đau đớn, trái tim chết Hy nhếch môi cười, nhìn thấy Thừa Tuyết đau khổ như vậy quả thật lòng Viên Hy rất sung sướng. Thứ mà Viên Hy muốn, một là của Viên Hy, hai là ai cũng đừng hòng Tử Phàm, vì cái gì phải làm như vậy? Tôi hận anh, tôi hận anh...Tiếng kêu oán hận của Thừa Tuyết như xé nát không gian, mọi người qua đường đều dừng lại nhìn cô, tất cả đều là ánh mắt tội Hy đứng lên, lùi về sau nhìn Thừa xem, cô bây giờ tội nghiệp bao nhiêu, mọi người đều đang tội nghiệp cô. Tô Thừa Tuyết, nếu cô còn không cách xa anh ấy ra thì tôi nhất định làm cô đáng thương Hy cười cay độc, ánh mắt xinh đẹp ngày nào chỉ còn có sự ghen ghét đố kị thù - -Tư Nguyên hòa vào dòng người đông đúc cầm theo máy ảnh chụp phong cảnh Ma Nguyên định là đi theo Mặc Hàng tạo cho anh sự bất ngờ khi nhìn thấy nhưng mà lại sợ ánh mắt lạnh lùng kia của anh. Quả là không có can là đi về? Không được, không lòng Tư Nguyên chiến tranh giữa ở lại và đi về, không tìm được đường là hỏi chị Thừa Tuyết? Ấy không được, Mặc Hàng nói quan hệ giữa chị ấy và Phàm thiếu không tốt, không nên quấy Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm, vài người qua đướng nhìn cô như đang nhìn kẻ không được bình Nguyên vuốt lại tóc, rối rắm trong à...Phía sau có người vỗ vai cô, Tư Nguyên quay lại nhìn thấy một bà bà, bà biết nói tiếng Việt sao?-Ta là người Việt qua Ma Cao sinh lão cười nhân hậu nói-A, vậy bà bà gọi cháu có gì không?-Tư Nguyên khom người hỏi bà-Ta mang theo nhiều đồ không vác nổi, cháu giúp ta mang về nhà được không?Tư Nguyên nhìn thấy hai túi đồ to dưới chân bà lão suy nghĩ vài giây, có thể vừa giúp bà lão vừa suy nghĩ chuyện nên về hay ở lại. Thuận cả đôi ạ, bà để cháu Nguyên vui vẻ nhận lời cầm lấy túi ơn cô gái, cô thật tốt lão dẫn Tư Nguyên đi qua vài con đường nhỏ, rẽ vài khúc quẹo, cuối cùng đi vào một con hẻm bà à, nhà bà cũng xa thật tới rồi, gần tới lão chỉ về trước lại tiếp tục một lát Tư Nguyên lại không đuổi kịp bà lão, nhìn khắp nơi cũng không nhìn thấy bà. Sao bà lại đi nhanh thế a?-Bà bà... bà bà...-Ta ở Nguyên nghe giọng nói ở phía sau thì mỉm cười quay đầu không ngờ lại bị thổi bột thuốc Nguyên lảo đảo lùi về sau, trước mắt dần mờ mịt. Trước khi ý thức mất hẳn cô nghe được giọng nói của bà lão "Cô gái, xin lỗi cô. Là cô không nên giúp lão." 108-thieu-nu-luong download download am-hieu- download anh-la-ta download download download bach-bao-tong- download ban-trai-toi-dua-vao-ao-tuong-de-y download bang- download b download bao-tieu-sung-phi-gia-gia-ta-cho-nguoi-bo-vo-song-the-su download bao-vuong-cuu-hao-su download download bat-phu-lam-mon_qu download download be-toi-trung- download benh-vuc-nguoi-minh-cuong-ma_qu download download chang-re-cua-tong download chang-re-vo-dich-chang-re-de- download download chao-mung-den-voi-phong-livestream-ac-mong-4 download chi-gai-bat-tu-cua-tokyo-r download chien-than-ngay-tr download download chinh-phuc-ong-xa-l download cho download choc-tuc-vo- download chong-ch download chu-anh-cung-co-mot-chut- download chuyen-chang-ban-bao- download download download download co-gai-mang-hoi-tho-cua- download co-khi-nao-an download co-vo-anh-hau-lai-bo download cong-tu download cuc-cung-den-nha-ba-oi-mo-cu download cun download cuong-te- download download download day-do-vi download day-dua-cung-nguoi-ben-nhau-tro download download download de-nhat-danh- download download dem-toan-the-gioi-tang-c download download dien-chu-o-re-muc download di download dieu-thu-da download dinh-cap-tong-su-60 download do-de-nha-ta-lai-teo-roi-9 download doat download doc-tr download doc-tr download doc-truy download doi-toi-sau download download download dong-nhan-harry-p download dong-nhan-inuyasha-vinh-hang-khong-to download download duo download download giao-dich-dem-dau download giup-ba-cua-lai-me- download giup-ba-cua-lai download download hay-den-h download he-thong-xuyen-kh download download download download hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung download h download download hon-nhan-ngot-ngao-ong-xa-sieu-cap-cung- download download hong-hoang-ta-o-to-phu-duong-gia- download hong-mong-lin download hua-voi-em-muoi-nam-tinh download download idol-cung-tong-tai-tan-tat-cong-kh download jq-phat-sinh-giua-tieu-hoang-d download ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-c download kinh-thien-k download download lac-mat-co-dau-xung-hi-61 download lam-ruon download lay-nham-chong- download lon download download luom-tro-ve-vua-ma download download download download mat-the-duong-oa-ban-chep download mat-troi-trong- download mieu-ai-xuyen- download minyu-vo-n download moi-ngay-anh-de-deu-livestream-nau download mot-nua-c download mot-thai-hai-bao-giam-doc-hang-ti-yeu-vo-tan-xuong- download my-nhan-va- download nam-na download nam-phu-rat-k download nang-dau-cuc-pham-27 download download download ngoan-d download ngon-tinh-vo-cu-quay- download ngon-tinh-vo-kho-thoat-khoi-ban-ta download download nguoi-chim-tiet-thao-cac-nguoi-dau-ma download nguoi-hau-an download download download nha-vua-tang-thi-nuo download nhan-tieu-quy-dai-h download nhap-n download nhat-ki-tha download nhat-ky-o-nong-thon-cua-thay-giao-tieu-c download nhat-ky- download nhung-bi-an-cua-lanh-dao-thu- download nhung-nam-toi-dung-phi-nhan-loai-lam-d download ninh-tieu-nhan-ngu-than-luc_quy download ong-chu-xin-ky-ten-l download download overlord-579547_quy download phan-2-xuyen-nhanh-vi-dien-yeu-duoi-luc-nao-cung-can-ta-c download download phuc-hac-tieu-cuon download phuc-h download quan-hon-keo-dai-co-thieu-sung-the-vo-do download quan-nhan-nguye download quay-lai-day-ngay-toi-ra-le download quoc-sac-k download download download rap-chieu- download download s download 1, sakura-nam-ta download san-tim- download sau-khi-song-lai-toi-tro-thanh-ai-cua-chien download sau-khi-tro-thanh-banh-xe-du-phong-ca-nam-chinh-lan-nam-pha download download su-menh download download download sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat download ta-co-mot-bay-hoa- download download tai-ha-khong-ph download tam-th download tan-an-quy-su-276052_ download tan-an-quy-su-368204_quye download tan-an-quy-su-566241_quye download download tham-tong-toi-khong-muon-lam-the-than-cho-bach-nguyet-quang-cua download than-cap-dac-cong-he-th download download download than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra-49 download thanh-mai-truc-ma-den-tuoi-co-th download thanh-minh-di- download thap-nhi-y download download thay-giao-lop-mau-giao-o-ti download the-tu- download download download thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-54 download thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi download thit-truoc-y download tho download thu-tich-ngu download thuy-tien-d download download download tieng-long-si download tieu-chuan-dung-vo- download download tinh-nhan-bi-mat-cua-thieu-tuong-bao-boi-d download tinh-yeu-cua-anh-toi-khong-dam-nhan-49 download tinh-yeu-ph download toan-tri-doc-gia-sing-sho download toi-k download toi-lam-ca-man-chon-h download toi-phong-than-trong-tro-choi-vo download tong-quy download tong-tai-anh-nhan-nham-ng download tong-tai-cuon download tram-cung-rat-nh download tram-mang-thai-con download download download tren-duoi download tro-thanh-nam-nhan-da-man-nhat-trong-t download download t download trong-sinh download truc-ma-tuong-tha download download truong-sinh- download truyen-bach-luyen-thanh-tien-837581_quye download truye download truyen-nhan-cua-than-y-than-y-tai-the download download tu download tu-nhan-cua- download download tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang- download tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang- download tuong-cong-sieu- download download tuy-h download download van-nang-tro-choi-he-t download van-s-force-phe- download ve-keu-m download download download download vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may download vo-oi-ca-the-gioi-cho-nguoi-ly-hon-81 download download vo-tinh-phon-dien-thi-dai-thoi-dai-sinh-san-vo download vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong download vong-du-chi-bo-xuong-kho-cung-dien download v download vu-dieu-bay-lop-ma download vuong-gia-nha download vuong-phi-buong-binh-la- download vut-bo-chang- download xin-anh-dung-dan-mot download xin-chao-thi-t download xuyen-nhanh-ky-chu-co-ay-mot-long-muon- download xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam download 1, xuyen-nhanh-ky-chu-moi-d download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-nhanh-nu-pho download xuyen-nhanh-phan-dien-can-ba-h download xuyen-viet-chi-buc-ac-thanh- download download download yeu-than-thai-co-hac download Buổi tối, Nhậm Tử Phàm trở về Hàn Lâm, anh lên phòng mình tắm rửa xong thì một lúc lâu mới đi sang phòng Thừa trạng anh có chút nặng nề!Thừa Tuyết nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa thì hai tay nắm giường lún sâu xuống tay cô càng siết chặt, móng tay ghim sâu vào da nhìn xuống tay cô nắm lại thì dùng tay nắm lấy gỡ chưa ngủ sao?Anh nhẹ giọng, gỡ tay cô ra xong thì đặt lại xuống mím môi, do dự một lát thì nói "Anh nên về phòng ngủ."-Em chán ghét anh tới vậy sao?Anh cười khổ, lúc trước là cô theo đuổi tình yêu của anh, bây giờ là anh van xin tình yêu của cô đau như có dao đâm vào, nhưng nghĩ đến những kế hoạch nhẫn tâm kia của anh lòng cô lại càng thắt chặt. So với yêu thì hận còn nhiều gấp trăm em muốn giết chết anh, anh sẽ không oán hận. Đều là anh nợ cô dao động mạnh mẽ, giống như bị một tảng đá đập giết anh chẳng khác nào giết đi chính mình nhưng mà cô không có lựa chọn nào biết có ngày này thì sao lúc trước anh vẫn làm?Anh không nghĩ sẽ có ngày mình cùng cô yêu nhau, nếu không có thù hận thì cũng nghĩ tới cô cùng Lạc yêu nhau, cô có khi đã là "em dâu" của Tử Phàm thở dài rất khẽ lại lọt vào tai cười chua xót "Lúc đầu tôi không dám yêu anh, nhưng mà hôm nay tôi yêu anh được thì sẽ hận được."-Vì sao em không thể tha thứ cho tôi?Thù hận giữa bọn họ chẳng lẽ chưa đủ? Tình yêu của bọn họ chưa đủ để xóa bỏ thù hận này sao?Ông trời thật biết cách trêu đùa bọn không muốn có bất kì quan hệ gì với rằng em giết tôi còn hơn em cứ căm hận ông các anh rất mau quên nhưng đáng tiếc phụ nữ chúng tôi nhớ rất lâu người làm bọn họ đau khổ. Nếu anh không còn gì nữa thì đừng làm phiền tôi, tôi phải đắp chăn, quay mặt mà biết lòng bàn tay ở bên trong chăn đã đẫm ướt mồ hôi, tay run rẩy như không còn sức anh còn không đi sớm muộn cô cũng bị anh nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của giường đã không còn lún xuống, Thừa Tuyết đến khi nghe được tiếng mở cửa rồi đóng lại thì mới rũ bỏ khuôn mặt lạnh lùng thù hận thật sự muốn tha thứ cho anh, muốn ôm lấy anh tận hưởng sự dịu dàng cùng ngọt ngào của anh, lắng nghe nhịp tim khỏe khoắn kia nhưng mà mỗi khi cô muốn đến gần anh thì có một sợi dây xích buộc dưới chân trói cô lại không cho cô đi đến bên nghiệt, không tránh khỏi!Tốt nhất chính là dùng kéo dứt khoác cắt sợi dây tình cảm này, còn lưu lại sẽ còn giày vò anh không giết ba mẹ cô, nếu anh không lừa gạt tình cảm cô, nếu anh nói thật với cô thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất Phàm, Tử Phàm... Tử khao khát được gọi tên anh, nhưng mà chỉ có thể gọi trong bóng đêm, cô đơn và không có thu người vào sâu trong chăn, giống như con rùa muốn che giấu lẫn trốn bên trong chiếc mai cứng rắn để không bị tổn tình này, làm cô tâm tê liệt phế!!!.Mặc Phong đi vào khách sạn, lại vô tình nhìn thấy Diệc Thuần và Nhất Duy ngồi ăn họng như nuốt phải thứ gì đó rất đắng, Diệc Thuần ngồi bên cạnh Nhất Duy cười rạng rỡ hạnh phúc mà Nhất Duy đối với Diệc Thuần rất ân cần chu Phong bước đi, hai tay khẽ nắm lại. Bây giờ anh rất muốn đi đến kéo Diệc Thuần đi, đáng tiếc lại không có dũng khí càng không có tư lẽ Mặc Phong không biết, Diệc Thuần vốn vẫn đang theo dõi anh, anh vừa bước vào khách sạn cô liền ở bên Nhất Duy cười nói hạnh không nghĩ sẽ làm anh ghen nhưng cô chỉ muốn anh biết cô vẫn đang rất hạnh Thuần, đến khi vụ kiện này xong chúng ta về quê thăm ba mẹ em, có được không?-Nhất Duy giúp cô gấp khăn lau miệng gọn gàng rồi đưa cho cô nói-Cũng cầm lấy lòng nặng trĩu-Nhân tiện nói với ba mẹ em về chuyện chúng ta. Anh muốn kết Thuần bất ngờ không nghĩ tới Nhất Duy sẽ đề cập đến chuyện cô bây giờ rối như tơ vò, anh lại nói đến chuyện kết hôn đúng là làm cô nhức nghĩ khoan hãy nói với ba mẹ, em chưa sẵn sàng để kết nghĩ chúng ta yêu nhau đã đủ rồi, lúc nhỏ hai ta lại là hàng xóm thân thiết anh nghĩ ba mẹ không vấn đề gì Duy, đó không phải vấn đề của ba mẹ, mà là vấn đề của em. Em... em chưa muốn kết hôn. Em quay về phòng Thuần đẩy ghế đứng lên, tâm trạng hỗn độn, cô vốn chỉ dùng Nhất Duy để đả kích Mặc Phong không nghĩ tới chuyện này, cô biết mình có lỗi với Nhất Duy nhưng mà cô không yêu anh thì bảo làm sao anh yêu Duy nhìn Diệc Thuần bỏ đi, ánh mắt dán chặt vào dáng người nhỏ nhắn của cô, anh hiểu tất thấy ánh mắt của Diệc Thuần trao cho Mặc Phong thì anh đã hiểu người cô thicqh không phải Nhất Duy, uổng công mày thích người ta, mà người ta cái gì cũng không quan tâm Thuần đi lên phòng mình, tới tầng bốn thì cửa mở, khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt quen thuộc cô cội nhấn nút đóng Phong đưa tay ra chặn lại, bước vào Thuần không thèm liếc nhìn anh, anh đi vào thì cô bước từng nói dù là phải vòng đường đi thì cô cũng không muốn gặp Phong biết cô tránh mình thì đi ra theo sau cô. Anh chỉ là muốn gặp cô Thuần biết Mặc Phong đi theo mình bực bội không nói được gì, cô không biết hôm đó đã nói rõ như vậy vì sao lại còn theo cô?Đi đến hết hành lang, rẽ vào đi thang bộ Diệc Thuần cố ý đi nhanh một chút, có thể tránh xa mà Mặc Phong giống như đỉa đói bám theo Diệc Thuần không buông, đến khi không chịu nổi nữa Diệc Thuần quay đầu trừng mắt giơ tay chỉ vào Mặc Phong "Anh đừng đi theo tôi."-Tôi không đi theo em. Tôi đang đi về phòng Phong dừng bước nóiDiệc Thuần không có lí để nói thì bặm môi trợn mắt, đi xuống Phong thấy cô đi ngược lại thì cũng quay đầu đi tới hành lang, Diệc Thuần lại nhịn không được mà hét "Rõ ràng anh đi theo tôi."-Tôi không biết, tôi đã bảo chân tôi đừng đi theo nhưng nó vẫn cứ ngoan cố. Tôi hết cách cười giã lã, có chút chua xót trong nụ cườiDiệc Thuần thoáng im lặng, nhưng mà nghĩ đến hôm đó anh nói những lời như vậy thì lòng chợt lạnh đi theo tôi nữa, chúng ta sớm đã không còn gì để Thuần tuyệt không quay đầu-Không lẽ... ngay cả đi theo sau em, anh cũng không có tư cách?-Mặc Phong, là ai bỏ rơi ai trước? Là ai không yêu ai trước? Hôm đó tôi lấy lòng tự tôn của một người con gái ra để níu giữ tình yêu của anh, nhưng mà chính anh đã vứt nó hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy nắm chặt-Xin lỗi biết đã làm tổn thương cô, anh không mong cô sẽ lại yêu anh nhưng mà anh chỉ mong có thể ở bên cạnh nhìn thấy anh đừng đi theo tôi nữa, bây giờ tôi với Nhất Duy rất tốt, anh ấy yêu thương tôi, tôi không muốn làm anh ấy Thuần hạ quyết tâm nói, lời nói cần bao nhiêu tàn nhẫn thì có bấy Phong đứng yên tại chỗ, bất cứ điều gì cũng không nói được, là anh phụ cô trước nên anh không thể trách cô. Nở nụ cười chua xót, Mặc Phong quay người rời Thuần nghe tiếng giày vang lên, mạnh mẽ tiếp tục bước đi. Lòng đau hơn bao giờ hết, như bị kim ghim vào da thịt không chỗ nào là không đau đầu đi, từ hôm nay là người xa Phong không nghĩ, khi yêu ai đó sẽ đau lòng đến thế này, vì sao là Diệc Thuần lại cứ khư khư cho là Thừa Tuyết? Đến khi nhìn Diệc Thuần bên cạnh Nhất Duy mới hiểu rõ được lòng chi bọn họ như lúc trước thì hay biết - -Mặc Hàng đưa Tư Nguyên ra xe, đẩy cô ngồi vào ghế phụ còn bản thân thì ngồi ở ghế mặt anh rất kém, giông như vừa bị ai đó giết chết cha mẹ không chỗ nào là không khó Nguyên nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của anh cũng không khỏi khiếp sợ. Nuốt nước bọt ngồi bên chạy trên đường cao tốc, đèn đường hắt ánh sáng rực sao lại chạy tới chỗ đó?-giọng Mặc Hàng trầm đục còn rất khó nghe-Là... tôi bị một bà lão gạt nên...-giọng cô lí nhí nói-Em đừng cả tin vào người khác có được hay không? Vì sao cứ phải làm tôi lo lắng chứ?-Anh... anh nóng giận gì chứ? Tôi đến Ma Cao chẳng qua muốn đi theo anh, làm cho anh bất ngờ. Tôi cũng không biết bà lão đó lại là người Nguyên uất ức nói ra-Em nên biết tôi đến Ma Cao là làm việc không phải đi như tôi chưa nói gì hết, ngày mai tôi quay đưa em về, bằng không tôi lại đồn cảnh sát không cần. Dù có bị gì tôi cũng không gọi cho anh. Đồ máu quậy đủ chưa?-anh thực sự bị cô chọc giận-Dừng bên cạnh kẻ lạnh lùng không biết tình cảm là gì như Mặc Hàng, thà là ở bên cạnh một con heo còn sung sướng Hàng cho xe chạy vào lề, Tư Nguyên tức giận mở cửa là còn chưa đụng tới cửa thì đã bị anh kéo lại. Một lực rất mạnh làm cô hoàn toàn bị anh kéo ngã về ôm lấy cô, lần đầu tiên cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Nó thật ấm nghe em bị bắt đến đồn cảnh sát anh như phát điên lên, anh lại càng tức giận khi nghe cảnh sát nói em như vậy. Lúc đó anh rất muốn an ủi em, ôm em nhưng mà ngoài nói mấy lời quát mắng ra thì anh không nói được gì Nguyên, là anh làm em mất đi một gia đình, là anh làm em gặp nguy hiểm. Anh cảm nhận được sự dịu dàng cùng tình yêu của em nhưng mà anh cái gì cũng không nói ra được. Anh cô độc đã quá lâu rồi, nên cách nói yêu ai đó và quan tâm ai đó anh vẫn chưa làm Nguyên bị anh làm cho cảm động, không tự chủ mà rơi nước mắt, nước mắt rơi xuống thấm ướt cả tay đang khóc sao? Đừng khóc, Tư Nguyên mà anh yêu thương là một người rất vui vẻ, có nụ cười thánh thiện Hàng, lúc nãy là anh nói thật sao? Có phải em mơ hay không?-Tư Nguyên quay người nhìn anh-Không phải mơ. Anh và tình yêu của anh đều là Hàng vươn tay lau lấy nước mắt cô-Vậy mà lúc nãy em còn nghĩ sống với heo còn tốt hơn anh? Xem ra em sai rồi. Mặc Hàng, em yêu Nguyên chủ động ôm lấy cổ anh, nghiêng người hôn lên môi anh thật ở chỗ nào không bằng heo chứ?-anh cúi đầu hỏi cô-Anh hơn mỉm cười ngọt ngào lắc đầu nói-Anh yêu Hàng lâu lắm rồi mới cảm nhận được mùi vị hạnh phúc, anh ôm chầm lấy cô đặt lên môi là một nụ hôn ngọt yêu đơn giản chính là, bọn họ có thể ở bên nhau.

sập bẫy trò chơi nguy hiểm